Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 344



Chương 344

 

Bạch Hoài An nằm bệt trên bàn và yêu tĩnh nhìn những tấm hình này, mỗi một tấm ảnh dường như cô đều phảng phất có thể nhìn thấy cảnh tượng ngay lúc đó, phía sau mỗi tấm hình đều có một câu chuyện và một tình cảm khác nhau.

 

Cho đến khi lật đến một trang, trên đó xuất hiện khuôn trưởng thành của bố Hoắc, người đứng bên cạnh ông ấy chính là mẹ Hoắc.

 

Quả nhiên rất giống với sự tưởng tượng của Bạch Hoài An, mẹ Hoắc lúc trẻ là một người đẹp có nhan sắc hết sức kiều diễm, bà ấy nhìn ống kính cười thoải mái và tùy ý, dù cách cái màn hình cũng có thể cảm nhận được vẻ phóng khoáng kia.

 

Mẹ Hoắc ngượng ngùng giới thiệu: “Đây là bác, có phải rất khác với hiện tại không”

 

Bà ấy ngượng ngùng nói: “Kỳ thật bác cũng không phải là con người khắc nghiệt như thế, chỉ là bị người ta che mắt, khi bác biết chân tướng bác sẽ đối xử với con rất tốt, rất tốt”

 

Bạch Hoài An nở nụ cười gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ bác rất tốt”

 

Mẹ Hoắc nhìn vẻ xinh xắn đáng yêu của cô mà không nhịn nổi véo lên khuôn mặt trẳng nõn của cô và dịu dàng nói: “Bác chỉ có một đứa con trai là Tùng Quân thôi, sau này bác sẽ xem con là con gái của mình, thật đấy, bác xin thề”

 

Bà ấy vừa nói vừa bất giác giơ ngón tay lên và nghiêm túc nói.

 

Cái bộ dạng này trông rất giống với Hoắc Tùng Quân, lúc ấy khi Bạch Hoài An bắt gặp Hoắc Tùng Quân lén lén gọi điện thoại cho Châu Hữu Thiên thì người này cũng giơ ngón tay lên thề thốt như thế.

 

“Con tin tưởng bác”

 

Bạch Hoài An vừa nói xong thì hai người bèn nhìn nhau cười.

 

Mẹ Hoắc lại tiếp tục lật cuốn album, lật một lúc thì mắt Bạch Hoài An đột nhiên sáng rỡ lên: “Bác gái ơi, dừng lại, cái này, cái này!”

 

Bạch Hoài An sốt ruột giữ lại cuốn album, đôi mắt cô sáng rỡ nhìn tấm hình chụp một đứa em bé.

 

Vẻ mặt mũm mĩm trông rất đáng yêu nhưng lại mơ hồ có thể nhìn ra vẻ điển trai của sau này, đây chính là tấm hình chụp Hoắc Tùng Quân lúc cón bé.

 

“Woa, thật là đáng yêu quá đi” Bạch Hoài An nâng mặt cẩn thận nhìn tấm hình này, khuôn mặt cô tràn đầy vẻ hưng phấn.

 

“Không ngờ lúc nhỏ Hoắc Tùng Quân lại đáng yêu như vậy”

 

Mẹ Hoắc thấy cô như vậy bèn khẽ cười một tiếng rồi cúi đầu xem tấm hình trong cuốn album ảnh.

 

Trong tấm hình là một đứa bé trắng trẻo bụ bãm, ngũ quan vô cùng thanh tú vá đáng yêu, đôi mắt tròn xoe mà nhìn ống kính, đôi tay nhỏ mũm mĩm ôm lấy một chiếc xe lửa đồ chơi.

 

Nhìn trông ngơ ngơ cực kỳ đáng yêu.

 

Mấu chốt là trong tấm hình này, Hoắc Tùng Quân lúc còn nhỏ đã mặc một cái áo yếm vừa đáng yêu lại dễ thương, Bạch Hoài An đưa trí tưởng tượng bay xa, cô liếc mắt nhìn Hoắc Tùng Quân một cái và bất giác bật cười thành tiếng.

 

Hoắc Tùng Quân tuy rằng đang chơi cờ với ông nội Hoắc nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Bạch Hoài An ở bên này, anh trông thấy đột nhiên cô nhìn mình cười ra thành tiếng thì cảm thấy có cái gì không đúng cho lắm.

 

Anh thấy đối diện ông nội Hoắc vẫn còn đang nhíu mày suy tư thì anh đã lôi kéo bố Hoắc ngồi xuống ghế của mình: “Bố, bố đánh giúp con một chút, con qua đó đã”

 

Ông nội Hoắc từ lâu đã muốn đuổi anh đi xuống rồi.

 

Thằng nhóc con này một chút cũng không biết tôn trọng người lớn tuổi, ngồi ở đối diện mà cũng không biết nhường lão già này thắng một ván khiến ông cảm thấy rất chán nản.

 

Bây giờ rốt cuộc cũng thấy anh rời khỏi bàn cờ rồi nên vội vàng nhặt hết toàn bộ cờ lên và nói với bố Hoắc đầy hứng thú: “Nếu Tùng Quân rời đi rồi thì chúng ta đánh một ván mới nào.”

 

Bố Hoắc bị ông nội Hoắc ép buộc nên chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý thôi, sau đó ông ấy bị ông nội Hoắc hạ gục một cách không thương tiếc nhưng một câu cũng không dám lên tiếng nói.

 

Hoắc Tùng Quân sau khi đứng dậy đã lập tức đi về phía Bạch Hoài An và ngồi xuống bên dựa vào người cô rồi trầm giọng hỏi: “Hai người đang xem cái gì thế? Trông có vẻ rất vui!”

 

Bạch Hoài An vội vàng chỉ vào tấm hình trong cuốn album cho anh xem: “Hoắc Tùng Quân, anh còn nhớ cái này không?

 

Đây là tấm ảnh chụp anh khi còn nhỏ đấy, lúc nhỏ đáng yêu là thế sao bây giờ lại trở thành như thế hả?”

 

Những lời cô nói giống như đang miêu tả chính mình lớn lên bị biến dạng vậy.

 

Hoắc Tùng Quân nheo mắt lại và chỉ vào khuôn mặt mình: “Khuôn mặt bây giờ của anh làm sao hả? Khó coi lắm sao? Em không thích sao?”

 

Bạch Hoài An hơi sửng sốt một chút rồi nhìn ngũ quan tinh xảo tuấn tú trên khuôn mặt anh và nuốt nuốt miếng nước bọt: “Không phải, chỉ là cảm thấy lúc còn nhỏ anh rất đáng yêu”