Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 355



Chương 355

 

Sau khi được Bạch Hoài An xoa dịu, trái tim của Sở Minh Nguyệt trở lại bình tĩnh hơn, hai người nói chuyện một lúc tới khi chuẩn bị cúp máy, giọng nói của Sở Minh Nguyệt có chút run rẩy.

 

“Hoài An, tớ thực sự vẫn có chút lo sợ, sợ sẽ nhận được một số tin tức mà bản thân không thể tiếp nhận được”

 

Bạch Hoài An gọi điện như vậy không thể nhìn thấy khuôn mặt của Sở Minh Nguyệt, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, Minh Nguyệt hiện tại nhất định sắc mặt đã nhợt nhạt hoảng sợ, không giữ được bình tính nữa.

 

Cô cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng, sau khi cố kìm cảm xúc xuống đáy lòng, chỉ còn biết nói: “Sợ cái gì, mọi chuyện đều có tớ ở đây, không phải từ trước tới giờ tớ luôn ở sau lưng cậu sao?” Giọng điệu của Bạch Hoài An vô cùng chắc chắn.

 

Châu Hữu Thiên không làm việc gì quá giới hạn, đó là chuyện tốt. Nếu anh ta thực sự cùng người phụ nữ kia có mối quan hệ không minh bạch, Sở Minh Nguyệt hoàn toàn có thể dứt khoát chia tay anh ta.

 

Nói xong lời cuối cùng, để giảm bớt bầu không khí, giọng nói của Bạch Hoài An có chút nghịch ngợm, khẽ mỉm cười: “Minh Nguyệt, cậu là một người phụ nữ giàu có, trong tay tiền, xe đều không thiếu. Nếu thực sự có chuyện xảy ra, bất quá thiệt hại nhất chính là người đàn ông kia, cậu tự do rồi, sợ cái gì!”

 

Nói đến đây, Bạch Hoài An cũng buông thả chính mình, giọng nói không còn còn giữ ý tứ nữa: “Tới lúc đó nhớ mang theo tớ, hai chị em chúng ta cùng đi tìm mấy anh đẹp trai, đi khắp nơi chơi đùa thoả thích. Thế giới rộng lớn lắm, con cóc ba chân khó tìm kiếm, đàn ông hai cẳng ở khắp nơi, thiếu gì người tốt!” Sở Minh Nguyệt nghe lời đùa giỡn của Bạch Hoài An xong tâm tình cũng khá lên rất nhiều, như thể nhìn thấy mặt trời sau khi mây tan, bật cười thành tiếng.

 

“Đối với Châu Hữu Thiên tới không dám cam đoan, nhưng còn cậu, Hoắc Tùng Quân anh ta đối xử tốt với cậu, nâng niu cậu như vậy, với tính khí ấy, cậu còn dám theo tớ đi tìm trai đẹp, chỉ sợ chưa đi đã bị Hoắc Tùng Quân đánh cho gãy chân rồi: “Anh ta dám!” Bạch Hoài An nhướng mày làm ra vẻ đắc ý, kết quả ngay lúc này Hoắc Tùng Quân lại từ bên ngoài đẩy cửa bước vào.

 

Khuôn mặt tuấn tú kia, ánh mắt lạnh lùng cùng chiếc cắm hơi nghếch lên, tất cả đều lộ ra thần thái kiêu ngạo ngắm nhìn chúng sinh, thập phần quyến rũ.

 

Bạch Hoài An trong chốc lát chợt im bặt, nói nhỏ với Sở Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, tớ cúp máy trước, có một số việc cần giải quyết Nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại.

 

Sở Minh Nguyệt nhìn vào giao diện cuộc gọi đã kết thúc trên màn hình, cười khúc khích.

 

Vừa rồi nghe âm thanh chột dạ ở đầu dây bên kia, chắc chắn là bị Hoắc Tùng Quân phát hiện rồi, trong lòng cô chỉ có thể cầu nguyện Bạch Hoài An có thể tránh được một kiếp này.

 

Sở Minh Nguyệt quay đầu lại, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, hơi nheo mắt, mọi lạnh lẽo trên người hoàn toàn bay về phía sau, trong lòng chỉ còn lại tràn đây ấm áp.

 

Tất cả những điều này đều là do Hoài An giúp cô. Hoài An đã nói rồi, Minh Nguyệt chính là sức mạnh của cô ấy.

 

Thật tốt!

 

Bạch Hoài An lúc này mới cười nhìn Hoắc Tùng Quân trong phòng: “Ừm, chuyện đó…Tùng Quân, anh vào lúc nào vậy?” Hoắc Tùng Quân cởi áo khoác, ngón tay nới lỏng cổ áo, anh khẽ liếc cô một cái, giọng nói gợi lên cảm giác cấm dục lạnh lẽo.

 

“Từ khi em nói muốn cùng Sở Minh Nguyệt tìm một anh trai đẹp trai rồi đi khắp nơi chơi đùa” Giọng anh trầm mà lạnh.

 

Bạch Hoài An cảm thấy có lỗi đến mức không dám nhìn vào ánh mắt của Hoắc Tùng Quân, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Em chỉ là tùy tiện nói thôi, là tại đang an ủi Minh Nguyệt. Em thật sự không hề có suy nghĩ đó, em…” “Em thực sự chưa từng nghĩ qua sao?” Hoắc Tùng Quân tiến lại gần Bạch Hoài An, cánh tay đặt ngay hai bên người cô.

 

Hoắc Tùng Quân rất cao, Bạch Hoài An dáng người lại nhỏ bé, toàn bộ cơ thể như thu nhỏ lại giữa hai cánh tay anh ta, thoạt nhìn thực khiến người ta cảm thấy yếu ớt đáng thương.

 

Hoắc Tùng Quân nheo mắt nhìn chằm chằm Bạch Hoài An, đường viền cổ áo hơi mở rộng để lộ ra xương quai xanh tinh xảo quyến rũ.

 

Bạch Hoài An lúc này mới cử động, cô dơ hai ngón tay nhéo nhéo má Hoắc Tùng Quân: “Em chỉ nghĩ đến bé mèo con này thôi”

 

“Còn dám không thành thực?” Hoắc Tùng Quân nghiến răng nghiến lợi: “Trừ em ra, anh chưa từng nghĩ tới người phụ nữ nào khác”

 

Đương nhiên, trong lòng Hoắc Tùng Quân, ngoại trừ Bạch Hoài An, anh ta thật sự chưa từng đối đãi nhiệt tình với người phụ nữ khác.

 

Bạch Hoài An khúc khích “Ồ” mộ iếng, cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ anh, cô cố tình cúi người về phía trước, cái đầu cọ cọ vào người anh, giọng nói ngọt ngào, trong trẻo cất lên: “Đừng tức giận mà Tùng Quân. Em chỉ là nhất thời nói chơi vài câu, chứ tìm đâu ra một người con trai nào đẹp trai, khí chất, tài giỏi hơn Hoắc Tùng Quân nhà chúng ta chứ?”

 

Hình ảnh lúc trước thời thiếu niên của Hoắc Tùng Quân vốn đã khiến Bạch Hoài An kinh diễm rồi, bây giờ người đã trưởng thành, so với trước kia càng lạnh lùng trầm ổn hơn, khuôn mặt tuấn tú càng thêm nghiêm nghị, cuốn hút, thực sự trong mắt cô, chỉ ngập tràn toàn hình bóng của anh.