Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 371



Ngô Thành Nam vẫn còn một chút tài năng, đợi đến khi Trương Kim Liên quay lại phòng khách, đã vô cùng hài lòng với anh ta, ánh mắt lúc nói cũng chứa đựng sự yêu thích dễ nhìn thấy.

Ngô Thành Nam đối với bề ngoài và tính cách của cô, còn có bối cảnh điều kiện trong nhà cũng hết sức hài lòng.

Không quá một tiếng đồng hồ, thì quyết định hôn ước của hai người, ngay cả thời gian đính hôn cũng quyết định rồi.

Sau khi tiễn ba người nhà họ Trương đi, ông cụ thỏa mãn gật gật đầu với Ngô Thành Nam: “Lần này con làm rất tốt, thực lực của nhà họ Trương không tệ, đứa nhỏ Trương Kim Liên này cũng không tệ, tâm tư đơn thuần, rất thích hợp với con, con phải nắm cho thật chắc, tuyệt đối không được làm chuyện xấu, nhà họ Trương vô cùng cưng chiều đứa con gái này đó.”

Hai câu nói cuối cùng của ông cụ Ngô, có thâm ý khác.

Ngô Thành Nam được ông ta dạy bảo nhiều năm như vậy, hiểu ra ngay lập tức. Đây là ông cụ nhà anh ta nhắc nhở anh, không được phụ lòng Trương Kim Liên, không được dây dưa với An Bích Hà.

Lòng anh ta lạnh đi, nhưng vẫn khéo léo gật đầu với ông cụ: “Ông nội yên tâm, trong lòng con tự có tính toán.”

Ông cụ nhìn mặt anh ta không có bất thường gì, lại dặn dò vài câu, mới đi lên lầu nghỉ ngơi, gân đây ông ta cảm thấy sức khỏe mình luôn luôn không tốt, vô cùng mỏi mệt, xem ra tuổi đã lớn thật rồi.

Ngô Thành Nam nhìn bóng lưng rung run rẩy rẩy của ông cụ, ánh mắt híp híp, khóe miệng tràn ra một nụ cười lạnh.

Trong nháy mắt, Bạch Hoài An đã đi hơn một tháng, Hoắc Tùng Quân vẫn nhớ cô, nhưng cô thật sự quá bận rộn, cho dù có mấy cái điện thoại, Hoắc Tùng Quân cũng không dám tùy ý liên lạc với cô, sợ quấy rầy công việc của cô.

Hơn nữa bởi vì vấn đề chênh lệch thời gian, cơ hội liên lạc của hai người lại vô cùng ít ỏi.

Rất lâu rồi Hoắc Tùng Quân không có bị mất ngủ, lại tái phát lần nữa, cả đêm không ngủ được, cuối cùng vẫn là ôm quần áo của Bạch Hoài An, mới miễn cưỡng ngủ được.

Không chỉ một mình anh chịu dày vò, Châu Hữu Thiên cũng rơi vào cảnh buồn rầu.

Sở Minh Nguyệt cũng bề bộn nhiều việc, về nhà thì đã khuya, vì không quấy rầy anh ta nghỉ ngơi, nên vào ở phòng khách.

Hai người rõ ràng không có ở xa nhau, nhưng lại giống như ở xa nhau vậy, ở chung trong một nhà, ngay cả cơ hội chạm mặt cũng rất ít. Ngược lại ở văn phòng, tiếp xúc với Ngô Tiêu Thi càng nhiều hơn.

Bởi vì Ngô Tiêu Thi bị Châu Hữu Thiên nghi ngờ một lần, thu lại thủ đoạn của mình, chọn cách im lặng, dần dần chữa lành quan hệ với Châu Hữu Thiên.

Nhiều ngày sau đó, lòng cảnh giác của Châu Hữu Thiên thật sự đúng là bị cô ta làm giảm đi rất nhiều.

Hôm đó, Sở Minh Nguyệt hiếm khi mới về rất sớm, mua không ít n còn có nguyên liệu làm món tráng miệng. Dù sao thì bỏ mặc Châu Hữu Thiên mãi cũng không tốt, đây không phải nhanh chóng đẩy anh ta qua bên phía Ngô Tiêu Thi hay sao.

Đến khi Châu Hữu Thiên trở về, chào đón anh chính là một bàn đầy thức ăn, còn có bánh thơm ngọt.

Sở Minh Nguyệt mặc tạp đề, đang bận rộn trong bếp.

Châu Hữu Thiên đứng ở cửa sửng sốt một giây, nhìn cô gái lạnh lùng đang mang tới khói lửa nhân gian trong phòng bếp, trong lòng ấm lên, tiến lên một bước, kéo Sở Minh Nguyệt ôm vào ngực.

Cơ thể Sở Minh Nguyệt cứng một chút, không được tự nhiên giật giật bả vai: “Anh về rồi?”

“Anh cho là hôm nay em lại sẽ về rất trễ.” Giọng nói của Châu Hữu Thiên mơ hồ, rầu rĩ, không tùy ý nói toạc ra như lúc trước, nhìn còn có chút ngoan ngoãn.

Sở Minh Nguyệt sửng sốt một hồi, lập tức cười khẽ một tiếng: “Thật xin lỗi, lúc trước quá bận rộn, không để ý đến anh, cho nên em đã làm một bàn đồ ăn lớn, để tạ tội, anh đừng tức giận có đuợc không?” Giọng nói của cô ấy dịu dàng, mãi mãi khiến người ta không tức giận được.

Châu Hữu Thiên biệt biệt nữu nữu đồng ý, bữa cơm này, ăn vô cùng thỏa mãn. Châu Hữu Thiên giúp đỡ dọn dẹp xong, muốn lôi kéo cô ấy về phòng ngủ trò chuyện, kết quả điện thoại đột nhiên vang lên.

Trên đó là tên của Ngô Tiêu Thi.

Ấn đường anh ta nhíu lại một cái, vô thức nhìn Sở Minh Nguyệt, Sở Minh Nguyệt ngồi ngay bên giường, chú ý tới ánh mắt của anh ta, nghiêng đầu cười cười: “Sao vậy?”

Bị ánh mắt của cô như thế, trong lòng Châu Hữu Thiên đột nhiên luống cuống một chút: “Không có, không có gì?”

“Vậy sao anh không nghe điện thoại vậy, điện thoại vang lên nhiều như như vậy rồi, chắc chắn có chuyện gì gấp!” Sở Minh Nguyệt chỉ vào điện thoại nhắc nhở.

Châu Hữu Thiên gật đầu, khi nghe điện thoại, dường như giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Alô.”

Anh ta không biết Ngô Tiêu Thi gọi điện thoại vào lúc này cho anh ta làm gì, đã tan làm rồi, bọn họ cũng không có công việc khác cần phải thảo luận.

“Alô, ông xã, bây giờ anh ở đâu?”

Giọng nói của Ngô Tiêu Thi run rẩy, lộ ra vẻ bối rối.

Châu Hữu Thiên sửng sốt một chút, vừa định nói cô có phải là gọi nhầm số rồi hay không, đột nhiên phát hiện được cái gì đó không đúng, đầu óc run lên: “Có phải bên chỗ cô xảy ra chuyện gì không?”

Ngô Tiêu Thi không trả lời anh ta, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Anh không ra đón em đúng không? Bây giờ em sắp đến khu dân cư của chúng ta rồi” Chân mày Châu Hữu Thiên bỗng nhiên nhíu một cái, nhìn bóng tối bên ngoài cửa sổ một cái, đột nhiên mở miệng hỏi: “Vị trí cụ thể của cô ở đâu, tôi qua đó tìm cô”

Ngô Tiêu Thi rất nhanh nói ra một chuỗi địa chỉ, giọng nói run rẩy: “Anh nói anh đã lên xe rồi à, lập tức tới ngay có đúng không, được, em chờ anh, ngay ở cửa của cửa hàng tiện lợi” Châu Hữu Thiên cúp điện thoại, vội vàng muốn ra ngoài, vừa ra phòng khỏi ngủ, Sở Minh Nguyệt đột nhiên giữ chặt cánh tay của anh ta: “Anh đi đâu?”

Lúc này anh ta mới nhớ tới Sở Minh Nguyệt còn ở đây, nhưng mà lại không thể nói ra chuyện của Ngô Tiêu Thi, sợ cô ấy hiểu lầm, vội vàng tìm cái cớ: “Bên chỗ Hoắc Tùng Quân xảy ra chút chuyện, anh đến tìm cậu ta một chuyến, có thể, có thể phải về trễ một chút” Sở Minh Nguyệt bình tĩnh nhìn anh ta, không nói gì, thật lâu đột nhiên nói: “Bên chỗ Hoắc Tùng Quân xảy ra vấn đề, có phải là chuyện lớn gì không, có cần em đi cùng không?” Châu Hữu Thiên run lên một cái, không dám nhìn vào đôi mắt của cô ấy, lắc đầu nói: “Không cần, một mình anh đi là được rồi, sắc trời đã tối, em nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần lo lắng cho anh, anh sẽ, anh sẽ nhanh chóng trở về” Giọng nói của Ngô Tiêu Thi vừa nãy không đúng lắm, cô ta ở bên ngoài một mình, có lẽ là gặp phải nguy hiểm gì, không thể tiếp tục chậm trễ nữa.

Nói xong anh ta không đợi Sở Minh Nguyệt trả lời, vội vã chạy ra khỏi nhà.

Sở Minh Nguyệt đứng trên ban công, nhìn xuống dưới lầu, rất nhanh, một chiếc xe mau chóng chạy ra, nhanh như chớp.

đã không thấy tăm hơi, chạy vô cùng gấp gáp.

Cô ấy nhếch môi, thật lâu kéo ra một nụ cười lạnh, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho cho Hoắc Tùng Quân.

Bên kia rất lâu mới kết nối, giọng nói có chút mê mang: “Sở Minh Nguyệt?”

“Bây giờ anh đang ở đâu? Hoài An có liên lạc với anh không?” Sở Minh Nguyệt không hỏi trực tiếp, Hoắc Tùng Quân và Châu Hữu Thiên cùng nhau lớn lên, cô ấy không thể không cảnh giác một chút, thăm dò một chút trước đã.

Giọng nói của Hoắc Tùng Quân có hơi mỏi mệt: “Bây giờ tôi đang ở nhà, cái người không có lương tâm kia đã mấy ngày không gọi gọi điện thoại cho tôi, cô ấy có liên lạc với cô không?”

Hoài An và Sở Minh Nguyệt rất thân mật, nói không chừng có thể từ biết được một ít chuyện của cô từ cô ấy.

Lòng Sở Minh Nguyệt chìm xuống: “Cũng không có.”

Quan hệ giữa cô ấy và Hoắc Tùng Quân không quen thuộc như vậy, tùy ý qua loa vài câu, thì cúp điện thoại, nhìn bóng đêm dày đặc, tim chìm đến đáy cốc.

Giọng nói của Hoắc Tùng Quân căn bản cũng không có bất kỳ khác thường gì, Châu Hữu Thiên đang nói dối.

Cô ấy lành lạnh cười một tiếng, Châu Hữu Thiên lại lừa cô ấy một lần nữa.

Dù là anh ta lấy Lâm Bách Vĩ cớ cũng được, dù sao cô ấy cũng không quen Lâm Bách Vĩ, ngay cả số điện thoại của anh ta cũng không có, căn bản không thể kiểm chứng được.

Nhưng hết lần này tới lần khác anh ta lại dùng Hoắc Tùng Quân làm cái cớ, còn để mình điều tra ra được.

Trong nháy mắt, Sở Minh Nguyệt càng thêm thất vọng đối với Châu Hữu Thiên.

Trên đường xe tương đối ít, Châu Hữu Thiên đi rất gấp, nhanh như tia chớp, chạy tới cửa của cửa hàng tiện lợi mà Ngô Tiêu Thi nói.

Hai tay cô ta vòng quanh bả vai, ngồi trên bậc thang của cửa hàng tiện lợi, cái bóng phía sau bị đèn đường kéo rất dài, nhìn cô đơn.

Châu Hữu Thiên xuống xe chạy tới, chạy đến trước mặt cô ta, bởi vì sốt ruột, trên trán tiết ra một tầng mỏng mồ hôi.

“Ngô, Ngô Tiêu Thi, tôi đến rồi đây, cô không xảy ra chuyện gì đấy chứ.

Lời còn chưa nói xong, Ngô Tiêu Thi ngửa đầu nhìn anh ta, đột nhiên nhào vào ngực anh ta, ôm lấy thắt lưng Châu Hữu Thiên.

Cả người Châu Hữu Thiên sợ ngây ra, vô thức muốn đẩy cô ta ra.

Kết quả Ngô Tiêu Thi ôm rất chặt, cả người đều làm ổ trong ngực anh ta: “Hữu Thiên đừng đẩy tôi ra, tôi sợ lắm, tôi thật sự rất sợ”

Giọng nói của cô ta mang theo tiếng khóc nức nở, tràn đầy bất lực.

Tay Châu Hữu Thiên nâng ở giữa không trung, thật lâu, vẫn không lựa chọn đẩy cô ta ra.