Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 380



Vẫn không đợi Hoắc Tùng Lâm suy nghĩ, Lâm Bách Vĩ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, mở lời nói: “Các anh biết không? Ông cụ Ngô muốn cho Ngô Thành Nam và cô gái nhà họ Trương kia đính hôn đó, chuyện này dự kiến vài tháng nữa” Những lời này, khiến mạch suy nghĩ của Hoắc Tùng Quân và Châu Hữu Thiên bị kéo lại.

Cả hai người đồng thời nhìn Lâm Bách Vĩ.

Lâm Bách Vĩ đắc ý nói: “Sáng nay tớ tình cờ gặp Ngô Thành Nam, thái độ của anh ta đối với cô gái bên cạnh vô cùng nhiệt tình. Ông cụ Ngô đối với cháu trai của ông ta thực sự không tồi. Nhà họ Trương thực lực không tồi, theo thông tin tớ điều tra, cô gái này thực sự rất ưu tú, tính cách tốt, ngoại hình ưa nhìn, vừa đi du học trở về, còn là con gái độc nhất vô nhị của nhà họ Trương, sau này cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Trương” Hoắc Tùng Quân khẽ cau mày.

Châu Hữu Thiên bên cạnh thở dài: “Có sự giúp đỡ của nhà họ Trương này, sợ rằng nhà họ Ngô còn muốn tiến thêm một bước nữa so với trước, dã tâm của Ngô Thành Nam này rất lớn, xem chừng cũng đã nhìn trúng cô gái này có thể là người thừa kế của nhà họ Trương.

“Đúng vậy, trước đây anh ta dụ dỗ An Bích Hà, không phải cũng vì nghĩ rằng An Bích Hà là con gái độc nhất vô nhị nhà người ta sao” Lâm Bách Vĩ vỗ lên miệng một cái, trong mắt toàn là Ngô Thành Nam: “Ngô Thành Nam này chủ ý là muốn là không người nối dõi sao, nếu như hai người bọn họ thực sự kết hôn, sợ rằng nhà họ Trương sau này cũng sẽ biến thành túi không đáy của anh ta” HoắcTùng Quân nghe xong hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tối sầm lại.

Tên Ngô Thành Nam này, cực kỳ nhỏ nhen, nếu như sau này thật sự có sự giúp đỡ, việc đầu tiên anh ta làm sẽ là đối phó với nhà họ Hoắc và anh, anh không thể để Ngô Thành Nam có cơ hội này được.

“Khi nào là tiệc đính hôn? ” Hoắc Tùng Quân hỏi.

Lâm Bách Vĩ suy nghĩ một chút: “Không có tuyên bố thời gian cụ thể, có điều chắc là những tháng tới. Tớ nghi ngờ ông cụ Ngô biết chuyện nhà họ Hoắc muốn cho cậu và Bạch Hoài An đính hôn, vì vậy mới muốn tranh thủ trước các cậu” Ông cụ Ngô và ông cụ Hoắc mặc dù không có xích mích gì đặc biệt nghiêm trọng, chuyện làm ăn cũng rất ít có qua lại, nhưng đều nhìn không vừa mắt nhau, trong bụng đều phân cao thấp.

Theo tính cách của bọn họ, chuyện tiệc đính hôn dự đoán là trước sau như một.

Hoắc Tùng Quân nghe xong cười một tiếng: “Các cậu nói xem, cô gái nhà họ Trương biết Ngô Thành Nam và An Bích Hà có quan hệ, cô ta sẽ như thế nào?” Lâm Bách Vĩ và Châu Hữu Thiên nghe thấy những điều này, đều nhao nhao nhìn thẳng về phía Hoắc Tùng Quân: “Anh Hoắc, cậu, cậu không phải là đang nghĩ, sẽ phá hoại bữa tiệc đính hôn của bọn họ đấy chứ” Nếu như Hoắc Tùng Quân thực sự làm chuyện này, sợ rằng ông cụ Ngô sẽ hận chết Hoắc Tùng Quân, con chó điên Ngô Thành Nam cũng sẽ cắn anh ấy.

Nhà họ Ngô vô cùng xem trọng đối với cuộc đính hôn này!

“Tớ làm sao có thể ngu dốt như vậy chứ!” Hoắc Tùng Quân nhìn hai người bộ dạng nhìn chằm chằm không nói lên lời, giải thích: “Loại chuyện như này sao có thể tự mình xuất mã” Anh nói mí mắt hạ xuống, thấp giọng nói: “Tớ có chọn được một người vô cùng thích hợp, làm những việc như này không thể phù hợp hơn” Lâm Bách Vĩ và Châu Hữu Thiên nhìn nhau, đôi mắt đột nhiên sáng lên, bọn họ biết đó là ai rồi.

Thủ đoạn này quả là cao tay, nếu như có thể phá rối tiệc đính hôn của bọn họ, để hôn ước bị hủy thì không thể tốt hơn, cho dù là hôn ước không bị hủy bỏ, cô gái nhà họ Trương sợ răng cũng sẽ vì chuyện này, trong lòng sẽ có một cái gai.

Ngô Thành Nam anh hay không ăn được nhà họ Trương, điều này phải được nói riêng.

“Ngô Thành Nam vẫn thật bi thảm, cùng An Bích Hà làm rối lên, nhà họ An xong rồi, bàn tính tan vỡ, bản thân bồi thường vợ lại tổn hao binh lực. Thêm vào nhà họ Trương, lại bị cậu theo dõi, thật đáng thương” Lâm Bách Vĩ nhìn Hoắc Tùng Quân lắc đầu, nhưng trên mặt tràn đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác, căn bản không có dáng vẻ đồng cảm nào.

Ba người bọn họ đều vô cùng ghét tên tiểu nhân Ngô Thành Nam này, từ nhỏ không đối phó. Ngô Thành Nam càng thảm, bọn họ ngược lại càng vui.

Châu Hữu Thiên nói tiếp: “Không thể nói như vậy, chúng ta làm như vậy cũng tính là cứu cô gái nhà họ Trương kia, Ngô Thành Nam không phải là một người đàn ông tốt, kết hôn với anh ta những ngày sau này có gì tốt, chúng ta đây cũng tính là vì trừ hại cho dân thô Nói xong cùng Lâm Bách Vĩ nhìn nhau một cái, đồng thời cùng nhau cười.

Hoắc Tùng Quân trốn dưới ánh đèn mờ ảo, uống cạn ly rượu trong tay, ánh mắt lờ mờ.

Trong tay anh vẫn cầm con át chủ bài lớn nhất, cho dù Ngô Thành Nam có may mãn, thực sự lật kèo, anh cũng có cơ hội, đẩy anh ta trở lại vực sâu.

Loại tiểu nhân này nên ở trong vũng lầy, để không làm hại người đời!

Trong khi ba người Hoắc Tùng Quân đang uống rượu, bàn luận làm như nào để đối phó với Ngô Thành Nam, thì Ngô Thành Nam bên kia cũng đang tiến hành thực hiện kế hoạch của mình.

Từ khi trợ lý của ông cụ vô tình. nói ra, chân của anh ta là bởi vì Hoắc Tùng Quân động tay động chân, mới trở nên như vậy. Ngô Thành Nam hận Hoắc Tùng Quân tận thấu xương tủy.

Hoắc Tùng Quân đã hoàn toàn thay thế được địa vị của Trần Bách Nhã trở thành kẻ thù số một của anh ta.

Nhưng bởi vì lời cảnh cáo của ông cụ, anh ta không dám táo bạo động tay, cộng với chứng cứ anh ta hãm hại Hoắc Tùng Quân của nhà họ Hoắc, anh ta cũng không dám dễ dàng ra tay, chỉ có thể kìm nén sự thù hận trong lòng, từ từ sắp xếp.

Lúc này, anh ta đang trốn ở trong nhà căn nhà anh ta mua, nhìn người đàn ông trung niên mang theo tâm sự thầm kín ở trước mặt.

“Giống, quá giống rồi!” Ngô Thành Nam đi vòng quanh người đàn ông vài vòng, đặc biệt là bên cạnh mặt, anh ta nhìn chằm chăm, trong mắt hiện lên tia sáng, phấn khởi hưng phấn lạ thường.

Nếu không biết người đàn ông này là anh ta cho người tìm được, anh ta thực sự coi đây là ân nhân cứu mạng của Hoắc Tùng Quân.

Ngày hôm đó khi khách sạn xảy ra hỏa hoạn, anh ta đã chạy thoát ra ngoài trước, tình cờ lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên vác Hoắc Tùng Quân và An Bích Hà ra ngoài.

Anh ta ở khoảng cách khá xa, cộng với quan hệ của vị trí, không nhìn thấy chính mặt, nhưng bên cạnh mặt nhìn rất rõ.

Người đàn ông trước mặt này với người đàn ông anh ta nhìn thấy lúc đầu bên cạnh mặt thực sự rất giống nhau, vì vậy có thể dùng để giả tạo rồi.

Ngô Thành Nam ném lên trên ghế sô pha một bộ âu phục, nói với người đàn ông kia: “Mặc vào.” “Được… được…” Người đàn ông bị anh ta nhìn chằm chằm, có chút sợ hãi rụt rè, nhận lấy áo khoác mặc lên người.

Ngô Thành Nam thấy bộ dạng hèn nhát và thận trọng của anh ta, cau mày, bên cạnh mặt giống thì giống thật, nhưng phong độ kém hơn nhiều.

Lúc đầu anh ta nhìn thấy người đàn ông này, cơ thể cao lớn mạnh mẽ, cho dù mệt thở hổn hển, quần áo trên người bị lửa thiêu đốt, trên mặt đen sì, sống lưng vẫn thẳng tắp, cả người mang theo hào khí ngay thẳng lãm liệt.

Nhưng người đàn ông này thì không vậy, trước mắt có thể thấy bộ dạng nhát gan và thận trọng.

Trong lúc đang suy nghĩ, người đàn ông thay bộ âu phục màu xám mà anh ta chọn, sau khi thu dọn đồ đạc một lúng túng xong, nhỏ giọng nói: “Xong rồi, tôi thay xong rồi.” Ngô Thành Nam lại đi vòng quanh anh ta hai lần nữa. Nhíu chặt mày, nhìn cẩn thận.

Bộ âu phục trên người người đàn ông này kiểu dáng phong cách giống với người cứu mạnh Hoắc Tùng Quân mặc lúc đó, sau khi thay xong, thì càng giống.

Nhưng vì lý do phong độ, nhìn có chút cảm giác không giống. Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói với đàn em thân cận: “Mang anh ta đi luyện tập dáng vẻ một chút, đợi khi tôi cảm thấy tốt rồi, thì dẫn anh ta đến nhà họ Hoắc, nhất định phải bí mật thực hiện, không thể để ông cụ biết được” Đàn em thân cận gật gật đầu, đưa người đàn ông rời đi.

Đợi sau khi bọn họ rời đi, Ngô Thành Nam trở lại ngồi trên ghế sô pha, xem qua các loại tài liệu đàn em mang đến về người đàn ông kia.

Khi xem đến trang các thành viên gia đình, đột nhiên khựng lại.

Người đàn ông này tên là Diệp Văn Bình, không có bố mẹ, chỉ có một cô con gái tên là Diệp Lan, năm nay ngoài hai mươi tuổi, đang học đại học.

Anh ta nheo nheo mắt nhìn tấm ảnh của Diệp Lan trên tài liệu, ngón tay xoa xoa nhẹ cằm, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Sao lại tình cờ đến như vậy, lẽ nào là ông trời giúp anh ta.

Vẻ bên ngoài của Diệp Lan này không tính là đặc biệt lộng lây, nhưng đôi mắt hoa đào, còn có khí chất giữa đôi lông mày.