Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 383



Trần Thanh Minh nghe Bạch Hoài An nói chuyện này, nụ cười trên mặt không hề dừng lại, hai người vừa trò chuyện vừa đi nên cũng rất nhanh đã tới nơi.

Lúc cô xuống máy bay đã bảy giờ tối, bây giờ tới nơi đã nói cũng đã gần tám giờ tối.

Bạch Hoài An nhìn câu lạc bộ vàng son rực rỡ trước mặt thì cau mày, sắc mặt tối sầm lại: ‘Anh nói Hoắc Tùng Quân ở chỗ này?”

Trần Thanh Minh dừng xe xong, thấy sắc mặt cô như vậy, vội vàng giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, đây không phải chỗ không đứng đắn gì đâu. Cô không tin tôi thì cũng không tin tổng giám đốc Hoắc luôn sao, không lẽ anh ta không làm ra loại chuyện này sau lưng của cô đâu”

Bạch Hoài An nghe vậy, sắc mặt đã khá hơn nhiều. Trần Thanh Minh thở phào một hơi, thiếu chút nữa là làm ra chuyện xấu rồi.

“Anh ấy tới đây làm gì Trần Thanh Minh vừa kéo lấy cô đi vào, vừa giải thích: “Trong nhóm bạn bè có người tổ chức sinh nhật, nên tụ họp lại, Hoắc Tùng Quân và người kia có làm ăn qua lại với nhau nên cũng được mời tới.”

Bạch Hoài An hiểu rõ, Trần Thanh Minh thấy vẻ mặt cô không còn bài xích nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Trước khi cô xuất hiện trước mặt mọi người, thì đã xảy ra chuyện trước kia, tôi nghe nói lần này cô trở về thì ông cụ Hoắc sẽ đính hôn cho cô và tổng giám đốc Hoắc, vừa vặn lựa ngay cơ hội này, cũng để mọi người làm quen với cô một chút”

Trần Thanh Minh là thật sự xem xét cho Bạch Hoài An, nhất là chuyện người ta làm chuyện xấu sau lưng Bạch Hoài An, bây giờ dù cô nổi giận, dáng dấp vẫn xinh đẹp hơn người, bên trong vòng tròn bạn bè này cũng có không ít người thích bày ra dáng vẻ không nhận ra mấy thủ đoạn kia.

Cho nên Trần Thanh Minh biết Bạch Hoài An sẽ trở về ngay hôm nay, đã nghĩ ngay ra chiêu này.

Anh ấy đoán chừng nếu Hoắc Tùng Quân biết Bạch Hoài An trở về trong ngày hôm nay, chỉ sợ cũng sẽ mượn cơ hội này cho Bạch Hoài An lộ mặt, miễn cho người khác cứ thích đụng chạm tới cô.

Bạch Hoài An hiểu rõ khổ tâm của Trần Thanh Minh, cũng không nói gì thêm, đi theo phía sau lưng anh ấy, nghe anh giới thiệu tình huống hôm nay, còn có những người trong phòng bao.

Nghe Hoắc Tùng Quân và Lâm Bách Ví cũng tới, nhưng Châu Hữu Thiên không tới, nên hỏi: “Không phải từ trước tới nay, ba người bọn họ đều dính nhau hay sao? Sao hôm nay lại bỏ một Châu Hữu Thiên ở lại rồi”

So với hai người kia thì Châu Hữu Thiên còn thích giành lấy cơ hội tụ hội này hơn, sao hết lần này tới lần khác anh ta không tới, vô cùng bất thường.

Lúc Trần Thanh Minh nhắc tới chuyện của Châu Hữu Thiên, vẻ mặt có hơi phức tạp, anh ấy thật sự không chào đón cái tên Châu Hữu Thiên kia, bởi vì anh ta là bạn trai của Sở Minh Nguyệt.

Nhưng nghe Bạch Hoài An hỏi tới, anh ấy vẫn cẩn thận giải thích: “Hôm nay anh ta có việc, cũng không tới.”

Bạch Hoài An gật đầu, đi theo sau lưng anh ấy, đi vào trong phòng bao.

Lúc này, trong phòng bao có sự có mặt của Hoắc Tùng Quân đang xảy ra một việc khá lớn.

Anh và Lâm Bách Vĩ đều là người được mời tới, vốn chỉ muốn tới đợi một hồi, làm một nhân vật đi qua sân khấu rồi thôi. Kết quả có nhiều người muốn làm bọn họ vui lòng cho nên tự chủ trương, để nhân viên phục vụ dẫn lên mấy cô gái tới.

Nơi này dù không có trắng trợn như vậy, nhưng một câu lạc bộ lớn như vậy, hoặc ít hoặc nhiều đều có vài mặt không thể không tồn tại.

Trong phòng bao, tất cả đều là người nhà giàu có, cũng có không ít người ăn chơi, đối với dáng vẻ này đều vô cùng quen thuộc.

Người lấy lòng Hoắc Tùng Quân chưa từng gặp qua Bạch Hoài An, cũng không biết sự tồn tại của cô, nên vội vàng chuẩn bị một màn như vậy.

Người đi vào lúc ấy, Hoắc Tùng Quân cũng đen mặt lại.

Lâm Bách Vĩ cũng không kiên nhẫn để người khác đưa các cô ấy đi xuống, kết quả lúc này, đột nhiên có một cô gái xông lên chỗ Hoắc Tùng Quân, trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh.

Cô ta mặc quần áo cực kỳ mát mẻ, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, thân hình mảnh mai yểu điệu, lúc ngồi quỳ trên mặt đất, nhìn qua vô cùng điềm đạm đáng yêu.

“Anh Hoắc, cầu xin anh giúp tôi một tay. Tôi là một học sinh, thiếu tiền nên bị bọn họ đưa tới nơi này, tôi không muốn làm ra những chuyện xấu hổ này, xin anh cứu tôi.”

Tiếng nói của cô mang theo tiếng khóc nức nở, khàn khàn nghẹn ngào, bả vai cũng run lên, tất cả đàn ông ở đây đều muốn rung động.

Nhưng cô ta quỳ xuống trước mặt của Hoắc Tùng Quân, anh không mở miệng, những người còn lại đều không dám nói chuyện.

Trên mặt Hoắc Tùng Quân không có chút biểu tình nào, ánh mắt cực kỳ lạnh, âu phục anh đang mặc được cắt may theo cơ thể anh, nên dù tùy ý ngồi trên ghế sô pha thôi, thì dáng người vẫn thẳng tắp, ngũ quả cực kỳ đẹp trai, nhìn qua còn đẹp trai hơn người bên cạnh mình.

Cô gái nhỏ trước mặt của anh không ngừng cầu khẩn, nhưng khuôn mặt của anh chẳng hề dao động, nhìn qua vô cùng lạnh lùng.

Cảnh tượng vô cùng lúng túng, Lâm Bách Vĩ cũng cắn chặt răng, liếc qua nhìn tên phục vụ một cái.

Nhân viên phục vụ vội vàng tiến lên, muốn kéo cô gái nhỏ kia ra, không ngừng xin lỗi nói: “Cậu chủ Hoắc, cô ta không hiểu chuyện, anh đừng nóng giận, tôi lập tức dẫn cô ta ra ngoài.”

Cô gái kia vừa thấy nhân viên phục vụ đi lên, toàn thân lập tức run rẩy, cuống quýt tới gần Hoắc Tùng Quân thêm một chút, ngẩng đầu rưng rưng nước mắt nhìn anh.

Cái ngẩng đầu này không hề quan trọng gì, nhưng Lâm Bách Vĩ lại ít mạnh một hơi.

Sao cô gái này lớn lên lại giống Bạch Hoài An như vậy, những cái khác không nói, chỉ với đôi mắt này, dường như là giống nhau gần chín phần, nếu như che mặt lại chỉ nhìn vào đôi mắt, chỉ sợ Lâm Bách Vĩ cũng tưởng rằng đây là Bạch Hoài An.

Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân cũng chỉ trễ một nhịp.

Trong mắt cô gái trước mặt này mang theo tuyệt vọng, nhìn anh giống như nhìn một tia sáng cứu mạng vậy.

Hoắc Tùng Quân lại chợt nhớ tới hình ảnh của Bạch Hoài An khi lần đầu anh gặp được.

Lúc ấy cô ôm chặt mẹ trong ngực, không ngừng cầu xin những người đi đường và xe cộ qua lại, ánh mắt trống rỗng còn mang theo cảm giác tê dại và tuyệt vọng.

Hoắc Tùng Quân chính là nhìn thấy dáng vẻ đó của Bạch Hoài An nên muốn đi lên giúp đỡ cô, muốn bảo vệ cô, chăm sóc cho cô.

Anh lâm vào suy nghĩ sâu xa, Lâm Bách Vĩ lén liếc mắt nhìn anh, trong lòng cũng vô cùng buồn bực.

Tại sao Hoắc Tùng Quân không nói chuyện? Chẳng lẽ anh nhìn thấy cô gái này giống Bạch Hoài An, cho nên nảy sinh lòng trắc ẩn sao?

Không đúng, anh rõ ràng thích Bạch Hoài An như vậy, sao có thể vì một cái đồ dỏm có dáng dấp giống cô mà nảy sinh lòng trắc ẩn?

Cô gái kia thấy Hoắc Tùng Quân vẫn không nói lời nào như vậy, cắn chặt môi dưới, đôi mắt từng chút từng chút tắt đi ánh sáng.

Nhân viên phục vụ thấy sắc mặt của Hoắc Tùng Quân, tâm trạng chìm chìm, đưa tay muốn kéo cô gái nhỏ kia ra.

Lúc này, Hoắc Tùng Quân đột nhiên lên Lời này vừa nói ra, đôi mắt cô gái nhỏ lập tức phát sáng, lại tràn ngập hy vọng thêm lần nữa, sau đó nhanh chóng trả lời: “Tôi tên là Diệp.

Lan, là một sinh viên năm ba, tôi bị lừa tới nơi này, anh mau cứu tôi đi, chỉ cần anh cứu tôi, tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa trả ơn anh”

“Cô tên là gì?”

Hoắc Tùng Quân nghe vậy, trong lúc Lâm Bách Vĩ đang lo lắng thì anh bất ngờ cười rộ lên một tiếng, chỉ vào những người còn lại trong phòng: “Nơi này nhiều người như vậy, vì sao cô chỉ cầu xin một mình tôi, cô có mục đích gì?”

Anh vừa nói dứt câu này, toàn bộ phòng bao đều lặng ngắt như tờ.

Lâm Bách Vĩ cũng sửng sốt.

Đúng rồi ha, vừa rồi bọn họ chỉ thấy cô gái này cầu cứu, nhưng không nghĩ sâu xa như vậy, bây giờ Hoắc Tùng Quân nói ra, đột nhiên có hơi nghi hoặc.

Trong phòng bao ngồi không chỉ có một mình Hoắc Tùng Quân, bọn họ nhiều người như vậy, hơn nữa Hoắc Tùng Quân và anh ta còn cố ý chọn vị trí khuất nhất rồi, dự định ngồi một hồi thì đi luôn.

Bên trong chỗ khuất cho nên ánh đèn cũng mờ mờ hơn, ánh mắt cô bé này cũng quá tốt rồi chứ, vậy mà nhoáng một cái lập tức chọn trúng Hoắc Tùng Quân.

Nếu như cô ta nói mình không có tâm tư gì, có đánh chết Lâm Bách Vĩ cũng không tin.

Lời này vừa nói ra, cô bé kia cũng lo lắng hơn, gương mặt tái nhợt, liếm đôi môi khô khốc, trả lời: “Bởi vì, bởi vì nhìn thoáng qua anh có thể là chủ của bữa tiệc này, cho nên, cho nên tôi lập tức cầu xin anh”

“Ánh mắt của cô tốt thật đó.’ Hoắc Tùng Quân cười khinh miệt một tiếng, chỉ chỉ vào chủ bữa tiệc ngồi ở giữa rồi nói: “Vậy cô đi cầu xin anh ta đi, anh ta mới là chủ bữa tiệc này, tôi không phải nha”

Cô bé kia sửng sốt, vội vàng giải thích: “Tôi, tôi thật sự không có tâm tư khác, tôi chỉ muốn cầu xin anh cứu tôi mà thôi.

Cô ta càng giải thích, nhưng khi mọi người được Hoắc Tùng Quân nhắc nhở một cái như này thì ánh mắt của họ khi nhìn cô ta càng tràn ngập vẻ không tin.