Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 414



Khi trong lòng nghĩ đến điều này, cô không khỏi thốt lên.

Vừa dứt lời, mấy người họ đều nhìn về phía Bạch Hoài An.

Hoắc Tùng Quân hỏi: “Hoài An, em nói đã nhìn thấy ông ta?”

Bạch Hoài An cầm lấy thông tin, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Diệp Văn Bình trong tấm ảnh, hít một hơi rồi trầm ngâm nói: “Em không thể nói được, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ mình đã nhìn thấy ông ta ở đâu”

Cô thấy trong lòng có chút rối rắm, cứ có cảm giác phải làm rõ loại quen thuộc này, điều này đối với cô mà nói rất quan trọng.

Nhưng cô vắt óc cũng không thể nhớ mình đã nhìn thấy người này ở đâu.

Thấy sắc mặt cô trở nên nhăn nhó, có vẻ việc nhớ lại vô cùng khó nhọc, Hoắc Tùng Quân vội nắm tay cô an Không nhớ được thì đừng nhớ nữa, ông nội và anh đã có biện pháp đối phó rồi. Mục tiêu của họ rốt cuộc là gì, chẳng bao lâu nữa sẽ sáng tỏ thôi”

Mẹ Hoắc cũng phụ họa theo: “Đúng đấy, đừng lo lắng quá, bây giờ không nhớ ra được, biết đâu một lúc nào đó sẽ nhớ ra”

Ông nội và bố Hoắc cũng khuyên nhủ đôi câu: “Nhiều người có ngoại hình rất giống nhau, có thể là con đã gặp trên đường, để ý kỹ nên mới thấy quen mắt”

Bạch Hoài An tiếp nhận ý tốt của họ, nhưng vẫn cúi đầu trầm ngâm.

Thật sự rất quen, nhưng sao cô không thể nhớ ra chứt Chẳng lẽ là đã từng gặp trên phố thật, chính vì vậy mà cô mới cảm thấy quen thuộc?

“Được rồi, bây giờ vào chuyện chính đi!”

Ông nội hăng giọng nhìn Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An, trên mặt nở nụ cười: “Bây giờ, hôn lễ của hai đứa chắc đã có thể quyết định được rồi chứ”

Trước đây, vì tình trạng của Lâm Bách Châu, cộng với thời trang của Hoài An sắp diễn ra nên chuyện này mới bị hoãn lại. Hiện tại, mọi chuyện đã được xử lý xong, chuyện hôn sự phải được quyết định đầu tiên.

Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An nhìn nhau mỉm cười, gật đầu với ông nội: Vâng, được chứ ạ”

Dù bố và mẹ Hoắc đã biết kết quả từ lâu nhưng vẫn không nhịn được cười rạng rỡ.

Lần này khác với lần kết hôn trước của hai người, cũng khác với lần đính hôn với An Bích Hà. Lần này, hai người vui vẻ tình nguyện, lại được người lớn chấp thuận, đây mới gọi là viên mãn.

Ông nội vui mừng phấn khởi, trên mặt cũng có chút hồng hào: “Được rồi, chuyện tiếp theo để chúng ta lo.Thiệp mời của nhà họ Hoắc và các khách cần mời đều đã làm xong. Lúc trước Hoài An bận làm việc, ông cũng ngại làm phiền, cháu xem xem, có cần mời thêm ai nữa không?”

Bạch Hoài An trầm ngâm suy nghĩ một lúc, bạn cũ của cô đã lâu không liên lạc, quan hệ đã phai nhạt từ lâu.

Những người duy nhất có mối quan hệ tốt với cô là Sở Minh Nguyệt, Hứa Vi An và Ôn Thanh Tuyền, còn lại là những người đã gặp ở thành phố An Lạc, chắc Hoắc Tùng Quân đã mời họ cả rồi.

Bạch Hoài An nói tên ra của Sở Minh Nguyệt và hai người kia, sau đó, nghĩ đến những người bên nhà họ Bạch, cô chợt rơi vào im lặng.

Bà cụ nhà họ Bạch bây giờ đang ở viện dưỡng lão, Bạch Đại Hùng và Bạch Quang có lẽ vẫn đang làm việc để trả nợ. Ba người này là người thân của cô trong nhà nhà họ Bạch, nhưng Bạch Hoài An không hề có chút cảm tình nào.

Cũng không biết có nên mời hay không.

Cô nhìn Hoắc Tùng Quân, ánh mắt vừa dao động, Hoắc Tùng Quân đã hiểu cô đang băn khoăn điều gì.

Anh siết chặt tay Bạch Hoài An, dịu dàng nói: “Mọi việc tùy em, chỉ cần em mời đến, nhà họ Hoắc sẽ dốc hết sức để tiếp đãi. Dù có chuyện gì cũng đừng lo lắng, nhà anh sẽ lo liệu hết”

Đây là tiệc đính hôn sau khi tái hợp của họ, là ngày quan trọng để công bố thân phận của Bạch Hoài An. Cô sợ rằng một tai nạn nhỏ nhất cũng sẽ phá hỏng bữa tiệc mà ông nội Hoắc và những người khác đã dày công chuẩn bị.

Nhưng nhà nhà họ Bạch không thể không có ai đến được, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì thêm bà cụ Bạch vào.”

Cô nói là bà cụ, thậm chí còn không gọi “bà nội”, mối quan hệ rõ ràng là không quá tốt.

Ông nội và những người khác biết chuyện của nhà nhà họ Bạch, cũng không cảm thấy có chuyện gì nên gật đâu đồng ý.

Mấy người bọn họ ngồi lại với nhau, thảo luận về chuyện đính hôn trong một thời gian dài.

Lần trước, khi Hoắc Tùng Quân và An Bích Hà đính hôn, dưới sự tuyên truyền đặc biệt của nhà họ An, đã tạo ra tiếng tăm rất lớn, hầu như ai cũng biết.

Người lớn nhà họ Hoắc nhất quyết không để Bạch Hoài An chịu ấm ức, bọn họ đang bàn bạc nhất định phải cho Bạch Hoài An một bữa tiệc đính hôn hoàn hảo, ít nhất về mặt khí thế cũng phải áp đảo An Bích Hà.

Nói là thảo luận, nhưng kỳ thực, suốt quá trình đều do ba người lớn quyết định, Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân giống như học sinh tiểu học ngồi trên ghế sa lông, ngoan ngoãn ngồi nghe, ánh mắt chăm chú.

Mặc dù Hoắc Tùng Quân đã từng kết hôn một lân nhưng không quá coi trọng, rất nhiều quy trình đều bị nhắc nhở hoàn thành một cách máy móc.

Nhưng lần này lại liên quan đến Bạch Hoài An, suốt buổi thảo luận, anh đều rất quan tâm, thỉnh thoảng đưa ra ý kiến của riêng mình.

Phải đến rất khuya, mọi trình tự mới được hoàn tất, ai cũng có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt sáng ngời và tràn đầy vẻ hài lòng.

“Xong rồi, ngày mai ông sẽ bả người gửi thiệp cưới và thông báo thời gian hai đứa đính hôn”

Ông nội đưa ra quyết định cuối cùng, sau đó họ về phòng nghỉ ngơi.

Mặc dù ban ngày Bạch Hoài An đã nghỉ ngơi, nhưng lúc này cô vẫn bưồn ngủ không chịu được. Lúc Hoắc Tùng Quân bước ra thì cô đã nằm trên giường ngủ thiếp đi rồi.

Hoắc Tùng Quân vẫn mang theo hơi nước trên người, chui vào chăn bông, trực tiếp ôm lấy cô, kéo cô vào lòng.

Cảm thấy cục mềm mại trong vòng tay, anh mãn nguyện nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, ông nội cho người làm xong tất cả thiệp cưới, lấy danh nghĩa nhà họ Hoắc tuyên bố lễ đính hôn của Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân.

Ngay sau khi tin tức được đưa ra, khắp nơi đều náo động.

Những người trong giới đã nghe nói về chuyện giữa họ từ lâu, vì vậy cũng không ngạc nhiên cho lắm.

Kinh ngạc nhất chính là những cư dân mạng.

Hắn họ không còn xa lạ với cái tên Bạch Hoài An, nhà thiết kế người Hàn Nguyệt xuất hiện tại tuần lễ thời trang Paris, xinh đẹp, tài năng và tràn đầy khí chất.

Được nhiều nhà thiết kế nước ngoài đánh giá cao, lại có mối quan hệ thân thiết với Cách Lệ Tâm.

Họ không bao giờ ngờ rằng cô sẽ đính hôn với Hoắc Tùng Quân, mà còn do chính nhà họ Hoắc thừa nhận và tiến hành tuyên truyền ở nhiều nơi, còn coi trọng hơn cả lần với An Bích Hà.

Trong vòng chưa đầy nửa ngày đã leo lên top tìm kiếm mấy lần, nên hầu như ai cũng biết.

Nếu như Bạch Hoài An trở nên nổi tiếng nhờ tuần lễ thời trang thì lễ đính hôn với Hoắc Tùng Quân lần này đã để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí của nhiều cư dân mạng.

Ngay cả những người chưa theo dõi tuần lễ thời trang trước đây cũng tò mò về Bạch Hoài An, đi tìm hiểu về lý lịch của cô, làm tăng thêm lượt người hâm mộ.

Trên mạng vô cùng sôi động, nhà họ Hoắc không cố ý để ý đến tin tức trên mạng, chỉ cho người kiểm tra, nếu có nhận xét không tốt thì trấn áp không cho tiếng xấu xa truyền ra.

Sau khi báo tin đính hôn, nhà họ Hoắc bắt đầu cho người đi gửi thiệp mời đám cưới.

Sau khi Bạch Hoài An nhắn hỏi Hứa Vi An và Ôn Thanh Tuyền qua zalo, xác nhận rằng họ có thể đến thì mới gửi thiệp mời đi.

Còn thiệp của Sở Minh Nguyệt thì không vội, hai người các cô sống cùng một khu, có dịp sẽ trao tận tay cô ấy sau.

Tiếp đến chỉ còn bà cụ Bạch.

Bạch Hoài An nhìn thiệp cưới trong tay, cảm thấy có chút không biết phải làm sao.

Hoắc Tùng Quân đi tới, thấy cô cầm thiệp cưới ngơ ngác thì không nói lời nào, trực tiếp nắm tay cô đi về phía cửa.

“Hoắc Tùng Quân, anh muốn đưa em đi đâu?”

Đột nhiên bị kéo đi, Bạch Hoài An nghỉ hoặc hỏi.

Hoắc Tùng Quân buồn cười quay đầu nhìn cô: “Lúc trước không phải em nói muốn đến nghĩa trang sao?”

Lúc này, Bạch Hoài An mới nhớ ra, bọn họ đã nói chuyện này hai ngày trước, cũng không xác nhận thời gian cụ thể.

Cô gật đầu: “Đúng là nên đi, em phải báo cho bố mẹ biết tin chúng ta sẽ đính hôn, họ sẽ rất vui cho mà xem”

Vui vì cô đã tìm được một tổ ấm cho mình.

Nghĩ đến đây, chóp mũi cô có chút chua xót.

Khi cô còn rất nhỏ, bố mẹ đã ôm cô và nói cô phải tìm một người chồng vô cùng thương yêu cô, để sau này cô tiếp tục là một công chúa nhỏ được người khác chiều chuộng.

Họ luôn mong cô trưởng thành, muốn nhìn cô lấy chồng, sinh con và hạnh phúc cả đời.

Nhưng vì những kẻ gian ác đó, họ đã chẳng thể chứng kiến được điều gì.

Ngay cả lúc ra đi cũng chỉ toàn là đau khổ, những gì họ thấy được, chỉ là bộ dạng nhếch nhác thảm hại của cô.

Hoắc Tùng Quân lái xe đưa Bạch Hoài An đến nghĩa trang.

Xe dừng dưới chân núi, hai người bước từng bước đi lên, khi vào đến nghĩa trang, người trông coi mộ biết bọn họ, liền chào hỏi vài câu.

“Thưa cậu, những ngày này, tôi luôn quét dọn mộ của hai họ theo dặn dò của cậu, không có một ngày nào buông lỏng”

Hoắc Tùng Quân đã trả rất nhiều tiền trước đó, nhờ anh ta chăm sóc tốt cho phần mộ của bố mẹ Bạch. Khí chất của anh rất mạnh, vừa nhìn đã biết là người quyền thế, người coi mộ cũng không dám lười biếng.

Bạch Hoài An năm chặt tay Hoắc Tùng Quân, vẻ mặt cảm động.

Một người thực sự yêu thương bạn có thể coi chừng những chỉ tiết nhỏ mà ngay cả bạn không để ý tới.

Bạch Hoài An nghĩ rằng điều này đã đủ để khiến cô cảm động, nhưng điều cô không ngờ là chuyện đáng cảm động hơn vẫn đang ở phía sau.