Cô Vợ Nằm Vùng Của Nhị Thiếu

Chương 138: Cuộc Điện Thoại Bất Ngờ Ngàn Cân Treo Sợi Tóc 8





Mặt Lệ Xuyên Lâm rất nghiêm túc, “Đưa cô về nhà.

”I “Hì hì! ” Nhìn khuôn mặt lạnh đó của anh ta rõ ràng viết chữ không tình nguyện, nhưng lại không muốn mất phong độ đàn ông, dáng vẻ rối rắm đó làm cô không nhịn được phì cười.

“Chờ một lát, tôi muốn đóng gói chút đồ ăn mang về.


” Thế là, Lệ Xuyên Lâm đành phải ngồi ở đó nhìn Nhiếp Nhiên gọi phục vụ tới.

Sau khi gọi một vài món, hai người không nói một lời, cùng ngồi chờ đợi.

Nhiếp Nhiên vẫn mang bộ dạng kia, chậm rãi uống hết ly này tới ly khác, Lệ Xuyên Lâm nhìn cô uống như vậy, cuối cùng vẫn không nhịn được.

7��Cô sẽ uống say đó.

” Nhiếp Nhiên lại rót cho mình một ly nữa, xua tay, “Chỉ có một chút rượu, làm gì dễ say vậy chứ?” Nói rồi, cố định cầm ly đưa lên miệng uống, không ngờ giữa chừng lại bị một cánh tay chặn lại“Rượu này có tác dụng chậm” Lệ Xuyên Lâm nghiệm mặt giật lấy cái ly trên tay cô, bàn tay to rộng tiếp xúc qua mu bàn tay cô hơi thô rápNhiếp Nhiên nhìn ly rượu trong tay bị lấy đi, một lần nữa nhướng mày, nhưng cũng không gò épRất nhanh, phục vụ mang thức ăn đã đóng gói xong đi tới, nói: “Tổng cộng 145 tệ.

” Nhiếp Nhiên nhìn thẳng về phía Lệ Xuyên Lâm, mà phục vụ bên cạnh cũng đồng thời nhìn về phía anh taHai3ánh nhìn cùng lúc bắn tới, Lệ Xuyên Lâm ngồi ở phía đối diện lạnh lùng chau mày.


“Có ý gì?”Nhiếp Nhiên không chút khách khí nói: “Thanh toán.

”Người này là đầu gỗ sao? Chẳng phải ăn cơm thì phải trả tiền sao? Lại còn hỏi cô có ý gì, đúng là ngớ ngẩn“Không phải cô mua cho mình sao?” Tư duy thẳng tuột của Lệ Xuyên Lâm là ai mua người đầy trả.

Nhiếp Nhiên lúc này mới hiểu được, khẽ cười một tiếng, “Nếu anh đã biết đưa tôi về nhà, lẽ nào lại không biết khi đi ăn thì đàn ông nên bỏ tiền ra sao?”Lệ Xuyên Lâm nhìn phục vụ bên cạnh một cái, phục vụ nam cũng nhìn lại anh ta với ánh mắt rất đồng ý với lời Nhiếp Nhiên, thậm chí đưa1luôn hóa đơn cho anh taBất lực, Lệ Xuyên Lâm đành phải bỏ tiền raTrước mặt cô gái này ấy mà, hình như anh ta mãi mãi chỉ có thể nhận phần thua.

Hai người đóng gói thức ăn xong liền nối đuôi nhau lên xeNhiếp Nhiên cười tự thắt dây an toàn cho mình, vỗ vai anh ta, “Nói thật, cảnh sát Lệ à, với cái thái độ không tích cực này của anh, tìm được bạn gái mới lạ đó!”Nhất thời, người vốn dĩ đang lặng lẽ khởi động xe ngẩng phắt đầu lên, nhìn cô với vẻ mặt chất chứa tâm tưNhiếp Nhiên lập tức choáng váng tới câm lặng, sau đó nhỏ tiếng hỏi: “Đừng nói là anh có bạn gái rồi nhé?” Không thể nào, tới chuyện đàn ông phải thanh toán tiền8cũng không biết này sao có thể có bạn gái được? Im lặng một hồi, Lệ Xuyên Lâm mới lên tiếng phản bác, “Không có.

”Lúc này Nhiếp Nhiên mới thả lỏng sắc mặt, “Thấy chưa, tôi nói không sai chút nào!” Rồi cô lại bổ sung: “Có điều không sao, bổn cô nương dạy anh mấy chiếu, đảm bảo anh sẽ kiếm được vợ, để anh hằng đêm được ngủ trong ổ chăn ấm áp, không cần ngày ngày đối mặt với những vụ án phạm tội này.

” Rõ ràng là một cô gái mà lại nói ra những lời hơi thô tục giống như một người đàn ông, trong lòng Lệ Xuyên Lâm không khỏi than thở, trên mặt lạnh thêm ba phần, “Không cần.


”Nhiếp Nhiên tỏ vẻ như anh em tốt, “Đừng ngại ngùng, anh9giúp tôi mua nhiều đồ ăn như vậy, chí ít tối cũng phải trả cho anh gì đó chứ.

”Lệ Xuyên Lâm nghiêng đầu qua nhìn cô, nửa ngày mới nói một câu, “Cô có thể trả tôi tiền.

” Lập tức, Nhiếp Nhiên lặng lẽ quay đầu ra ngoài cửa sổ xe.

------oOo------.