Sau khi lên xe, Hà Nam giải thích ngắn gọn đầu đuôi sự việc, biết được cô không bị thương trái tim vẫn luôn thấp thỏm treo cao của Cố Hoành và Lê Lâm mới được buông lỏng.
Trên đường trở về, Hà Nam trêu đùa xem cuộc hẹn của họ diễn ra như thế nào.
Khuôn mặt của cả hai, người sau so với người trước càng thêm đỏ bừng, trong ngượng ngùng không giấu được vẻ vui mừng, mọi thứ đều biểu lộ trong lặng thầm.
Hà Nam cũng là người từng trải, sao có thể không hiểu chuyện này liền mỉm cười, cũng không truy vấn thêm nữa.
Khi đến khu vườn Hoa Hồng, Cố Hoành bước xuống mở cửa cho Hà Nam , cô thản nhiên dặn dò anh ta một câu:
“Sau khi trở về anh hãy thu xếp thông tin về Thư Anh và Tư Đạc, sau đó gửi lại cho tôi một phần tài liệu”.
Cố Hoành hơi sửng sốt, nhanh nhẹn đáp một tiếng ‘vâng’.
Hà Nam trước nay chưa từng làm việc vô ích, những người có thể khiến cô đích thân đọc tài liệu đều là những nhân vật quan trọng trong kinh doanh, cô sẽ không phí tâm với những người râu ria, Cố Hoành biết, cô lại sắp có hành động rồi.
Lê Ninh Bách và Lê Nhã tối nay đều không có nhà khiến vườn Hoa Hồng yên tĩnh không ít so với ngày thường, tựa hồ ngay cả không khí cũng trở nên trong lành hơn.
Hôn lễ của Lê Nhã và Tần Giang Nguyên đang trong quá trình gấp rút chuẩn bị, cô ta cũng không sống ở vườn Hoa Hồng nữa, cứ hai ba ngày lại chạy đến chỗ Tần Giang Nguyên bên kia, tuy rằng cô ta không muốn rời khỏi đây nhưng thực sự đã bị Hà Nam trừng trị tới sợ hãi.
Kể từ khi Hà Nam trở lại, vết thương trên người cô ta vẫn luôn không chuyển biến tốt, quả thực giống như rơi vào vận xấu, xúi quẩy vô cùng.
Lê Ninh Bách cũng có cùng cảm nhận.
Bố con hai người đều suy xét tới việc có nên tới chùa miếu trên núi tìm một vị cao tăng để bái lễ, xem xem có thể đâm chọc một hai người hay không, chỉ cần có thể khiến Hà Nam không sảng khoái, họ liền vui vẻ.
Quản gia Triệu kêu nhà bếp làm một bữa ăn khuya, Hà Nam và Lê Lâm ủng hộ nhiệt tình ăn hết chiếc bánh trôi.
Vừa ăn bánh, ánh mắt của Lê Lâm thỉnh thoảng lại lướt tới trên người Hà Nam .
“Muốn nói gì cứ nói đi”.
Lê Lâm cười ‘hì hì’, sau đó mới thẹn thùng xoa tai:
“Chị,
Cố sư huynh tỏ tình với em rồi”.
Hà Nam nuốt xuống miếng bánh trong miệng mới không có gì ngạc nhiên đáp:
“Động tác của tên nhóc đó còn khá nhanh đó, em đồng ý chưa?”
“Chưa ạ”,
Lê Lâm lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra một tia bối rối:
“Em sợ sẽ ảnh hưởng tới công việc của anh ấy, hơn nữa… em chỉ vừa bắt đầu làm việc, cũng không có nhiều thời gian để hẹn hò nên muốn đợi một khoảng thời gian nữa rồi nói”.
Hà Nam ‘ừm’ một tiếng:
“Cứ làm theo ý muốn của em là được, con gái phải độc lập một chút, lúc nào cũng phải có tự tin”.
“Em biết rồi”.
Hai mắt Lê Lâm sáng long lanh, cô như chợt sực nhớ tới điều gì đó, gương mặt thoáng chốc tối sầm lại, cắn cắn đôi môi, mang theo chút lưỡng lự hỏi:
“Chị, mấy ngày nữa nhà trường mời phụ huynh đến dự lễ tốt nghiệp, chị… có thể đến không?”
“Ngày nào?”
“Ngày mốt, mùng 7 ạ”.
Hà Nam lau miệng, bình tĩnh đáp:
“Được, chị sẽ sắp xếp lại lịch trình để trống ngày đó”.
Giọng điệu của cô êm ả, nhưng Lê
Lâm lại kích động tới mức xém chút nhảy dựng lên:
“Chị, chị thực sự có thể đến dự lễ tốt nghiệp của em sao?”
Công việc của chị cả bộn bề, cô e ngại sẽ làm chậm trễ việc của Hà Nam nên đã chuẩn bị tốt tâm lí bị từ chối.
Không ngờ…
Lê Mẫn nhìn dáng vẻ vui mừng này của Lê Lâm mà phì cười:
“Chị làm sao có thể vắng mặt trong lễ tốt nghiệp của em gái mình đây?
Nhất định phải đi”.
“Wow, chị thật là quá tốt mà!”
Lê Lâm hưng phấn chạy tới ôm chầm lấy Cổ Hà Nam , mừng rỡ giống như một đứa trẻ.
Quản gia Triệu đứng cạnh nở nụ cười từ ái, nhìn khung cảnh hòa thuận thân thiết này của hai chị em không khỏi nhớ đến hai người họ thuở nhỏ cũng yêu thương đùm bọc nhau như vậy.
Hà Nam không có em trai em gái ruột nên đối với hai cô em họ này vẫn luôn thật lòng thật dạ, có gì tốt cũng sẽ nghĩ tới họ.
Lê Lâm còn được coi là ngoan ngoãn hiểu chuyện, mà Lê Nhã… chính là một kẻ vong ân phụ nghĩa.
Tác phong của Cố Hoành vẫn luôn vô cùng lanh lẹ.
Sau khi Hà Nam tẩy trang tắm rửa bước ra, tài liệu mà anh ta chỉnh lý xong đã được gửi tới.
Thư Anh và Tư Đạc đều là nhân vật của công chúng, những thông tin cơ bản về họ đều có thể dễ dàng tìm kiếm trên mạng, nhưng phần tài liệu Cố Hoành gửi cho Hà Nam không chỉ có những thứ có thể tìm trên mạng mà còn bao gồm cả những tin tức không có.
Ví dụ như Thư Anh không phải là Hoa Kiều, cũng không phải là con gái của doanh nhân nào đó, thực tế cô ta sinh ra ở vùng nông thôn, tên gọi ban đầu cũng không phải là ‘Thư Anh’, trải nghiệm của cô ta có lẽ còn phong phú và phức tạp hơn diễn xuất của cô ta rất nhiều.
Hoặc Tư Đạc, cũng không phải đứa trẻ xuất thân từ gia đình công chức, mẹ anh ta mất sớm, cha làm nghề buôn bán, sau đó lại lầm bước trở thành một tay cờ bạc, nợ nần chồng chất, suýt chút đã bán đi hai đứa con để trả nợ.
Một phần lớn lý do khiến Tư Đạc gia nhập làng giải trí và liều mạng làm việc như vậy cũng là để trả nợ cho bố mình.
Điều này ngược lại rất giống với trải nghiệm của một vài nghệ sĩ trong những năm đầu.
Lớn lên trong một môi trường sinh sống tàn khốc đó chẳng trách lại vun dưỡng nên tính cách cứng rắn như vậy.
Mọi việc trên đời đều không dễ dàng gì.
Hà Nam xem lướt qua toàn bộ thông tin rồi gọi điện thoại cho Lâm Giác, người từng là một trong ba ‘báu vật’ của Lê Tinh, được người trong giới xưng tụng là ‘đạo diễn thiên tài ’.
''Alo, chú Lâm ạ, xin lỗi vì muộn như vậy rồi còn quấy rầy chú… cháu dự định kí hợp đồng với hai người nên muốn nghe ý kiến của chú một chút”.
Khắp thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió.
Động tĩnh gây ra tại khách sạn vào tối hôm đó không nhỏ, cho dù Bạch Lộc Dư ra lệnh giám sát nghiêm ngặt không được để lọt ra ngoài, nhân viên bên trong khách sạn cũng không dám lộ ra ngoài một tin đồn dù là nhỏ nhất.
Nhưng vẫn không qua mắt được người qua đường, mắt chứng kiến một vở kịch lớn, sau khi trở về họ lại kể ra ngoài, một truyền mười, mười truyền trăm, tuy rằng chưa được chứng thực nhưng cũng khơi lên sóng gió không nhỏ trên các diễn đàn
Đặc biệt là hiện tại Tư Đạc đang nổi tiếng, sức mạnh của người hâm mộ anh ta rất lớn, nghe nói thần tượng bị người khác tính kế, còn phải nhập viện thì ngay buổi tối hôm đó đã có rất nhiều người lén lẻn vào viện muốn thăm bệnh, cũng may Hạ Thâm cảnh giác cử người canh gác.
Tình trạng của Tư Đạc không quá nghiêm trọng, vết thương trên đầu do chính anh ta dùng chai bia đập vỡ phải khâu hai mũi.
Ngoài ra đều là vết thương ngoài da.
Thuốc uống nhầm không gây thương tổn quá lớn cho cơ thể vì đã được cấp cứu kịp thời.
Vào sáng sớm ngày thứ hai Tư Đạc liền muốn xuất viện, anh ta còn rất nhiều lịch trình phải tiến hành, đối với nghệ sĩ đang lên, thời gian là thứ không nằm trong tầm khống chế của họ nhất, người người đều cần họ, cũng là lúc không có quyền tự do hành động nhất.
Nhưng vừa thay quần áo chuẩn bị rời đi thì lại nhận được tin nhắn từ bộ phận biểu diễn nghệ thuật của công ty, nói rằng tạm thời dừng mọi thông cáo, sắp xếp sau này chờ thông báo.
Điều này có nghĩa là muốn đóng băng hoạt động.
Tư Đạc cong khóe môi giễu cợt, đêm qua anh ta thà chết chứ không chịu khuất nhục, xém chút khiến Vương đại lão mất đường ‘giao hoan’, khoảnh khắc đó anh ta liền biết sự nghiệp diễn xuất của bản thân sợ rằng sẽ đặt dấu chấm hết từ đây.
Con đường phía trước nên đi như thế nào, sẽ ra sao, ai biết được?
Tống Kiêu khuyên anh ta trước đừng suy nghĩ nhiều, chăm sóc thân thể thật tốt rồi lại nói nhưng trong lòng cũng buồn lo không thôi, là bạn học và là anh em nhiều năm, anh ta biết cuộc sống của Tư Đạc khó khăn như thế nào, để đạt được vị trí của hôm nay có biết bao vất vả.
Vẻ mặt của Hạ Thâm cùng Thư Anh cũng có chút nghiêm trọng, đúng lúc bầu không khí đang bức bối thì Hà Nam tới.
Cô không đến tay không mà mang theo một xe tải thực phẩm.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô lạnh nhạt nói:
“Sự việc đã như vậy rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích, chúng ta hãy lấp đầy bụng trước đi”.
Ai cũng không ngờ tới sự xuất hiện đột ngột này của Hà Nam , ngay cả Hạ Thâm cũng không ngoại lệ nên không kìm được vừa ngạc nhiên lại xen lẫn vui mừng.
Thời điểm Tư Đạc nhìn thấy Hà Nam ánh mắt anh ta cũng dịu đi.
Dù đêm qua thần trí có chút mơ hồ, nhưng phần lớn kí ức vẫn còn đó, nếu không phải Hà Nam kịp thời đuổi tới, chế phục hai tên côn đồ áo đen kia thì có lẽ anh ta đã không thể toàn thây thoát khỏi tay chúng.
Hơn nữa, vào lúc anh ta ngã gục xuống kia cũng chính cô là người đã dìu anh ta.
Tư Đạc không biết phải diễn tả cảm giác đó như thế nào.
Nó giống như một người sắp rơi khỏi vách đá và bất ngờ được ai đó kéo lại, nó cũng giống như một người đang bị nhấn chìm vào trong bóng tối thì nhìn thấy một tia sáng.
''Sao em lại tới đây?”,
Hạ Thâm tiến lên nghênh đón, theo thói quen muốn ôm cô nhưng lại bị Hà Nam tránh ra.
Cô khẽ nâng mắt nhìn về phía Thư Anh, nói:
“Anh ba, anh cũng phải chú ý một chút, rõ ràng biết là người đó sẽ ghen tuông còn không nhớ kĩ trong lòng”.
Thư Anh biết ‘người nào đó’ là chỉ cô ta nên cả gương mặt thoáng chốc đều ửng hồng, có chút không tự nhiên.
Nói cũng lạ.
Một người trước giờ rất để tâm như vậy, sau khi biết được bọn họ là anh em ruột thì sự thù địch trong lòng kia cũng biến mất sạch sẽ, giống như chưa từng tồn tại vậy.
Hạ Thâm nhìn bộ dạng nghịch ngợm này của em gái, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cũng không ôm cô nữa mà vươn tay xoa đầu cô.
Hành động này đổi lại ánh mắt đầy bực dọc từ Hà Nam .
Tống Kiêu há mồm trợn mắt nhìn Hà Nam chằm chằm, hai mắt anh ta như sắp lồi ra ngoài vậy, bất giác dán chặt lên.
Anh ta vốn là người hướng ngoại, thậm chí còn có chút xởi lởi, tuy rằng mới gặp Hà Nam một lần nhưng tối hôm qua bọn họ cũng được coi như ‘kề vai chiến đấu’, vậy chính là anh em cùng một chiến hào rồi!
“Anh em….
à không, giám đốc Tống… không đúng, tổng giám đốc Lê !”
Tống Kiêu há miệng liền giống như đầu lưỡi bị thắt nút mà lắp ba lắp bắp, còn xém chút cắn phải lưỡi, anh ta hít một hơi nói:
“Cô rốt cuộc là giám đốc Tống hay tổng giám đốc Lê ?”
Ấn tượng của Hà Nam về Tống Kiêu không tệ nên cô nhoẻn miệng cười với anh ta, chính thức giới thiệu bản thân:
“Tôi là Hà Nam , anh có thể gọi tôi là tổng giám đốc Lê , cũng có thể kêu tôi là tổng giám đốc Nam , tùy anh”.
Nụ cười của người đẹp là vũ khí mang tính sát thương cao nhất.
Tống Kiêu bị nụ cười này của Hà Nam làm mềm nhũn cả người, lời nói còn chưa thông qua não bộ liền buột miệng nói ra:
“Cô xinh đẹp như vậy sao lại phải giả bộ xấu xí?”
Mọi người có bao nhiêu xinh đẹp thì phô bày ra bấy nhiêu nhưng cô lại che lấp nó đi.
Người phụ nữ với khuôn mặt đầy vết rỗ đêm qua cùng cô gái mỉm cười duyên dáng liền nghiêng nước nghiêng thành hôm nay hoàn toàn là hai con người mà.
“Anh muốn hỏi mười vạn câu hỏi vì sao à, sao lại có nhiều câu hỏi như vậy”.
Hạ Thâm giơ tay cốc vào đầu Tống Kiêu, không cho cậu ta hỏi thêm nữa, Hạ Thâm biết em gái mình không quá kiên nhẫn, người khác hỏi nhiều một chút là cảm thấy phiền, đừng thấy con bé cười lên dễ gần mà lầm, khi đanh mặt lại cũng rất dọa người đấy.
Người làm anh cũng phải sợ nữa huống gì là người ngoài.
Tư Đạc không hề xa lạ với Hà Nam , trước đó anh ta từng gặp cô trong bữa tiệc từ thiện do tạp chí thời trang “0 giờ” tổ chức nhưng khi ấy anh ta là người biểu diễn trên sân khấu, cô là khán giả ngồi ở hàng đầu tiên.
Anh ta nhớ là biểu diễn tối hôm đó rất đặc sắc, hầu như đã dùng hết năng lực để biểu diễn, không biết có phải do nhìn thấy sự thưởng thức trong mắt cô hay không.
“Tổng giám đốc Lê , tối qua cảm ơn cô nhiều, bằng không tôi cũng chưa chắc thoát được”.
Tư Đạc khom lưng, thật lòng chân thành nói cảm ơn với Hà Nam .
''Chỉ là tiện tay thôi, nhưng món nợ ân tình này thì anh phải trả tôi đấy!”,
Hà Nam lộ ra nụ cười gian manh của người làm kinh doanh.
Tư Đạc lại trịnh trọng gật đầu:
“Cô nói đi, hễ là việc cần tôi, dù là nước sôi hay lửa bỏng tôi cũng làm”.
Toa ăn do Hà Nam gọi tới, bữa sáng rất phong phú, cơm Tây hay món Hoa, loại nào cũng có.
Tư Đạc vốn không quá muốn ăn nhưng không thể không nể mặt người có ơn cứu mạng với mình, anh ta lấy một miếng sandwich, nhai trong miệng mà chẳng cảm nhận được mùi vị gì, trong đầu liên tục suy nghĩ “chuyện chính” mà Hà Nam nói là gì.
Cô muốn anh ta trả ơn, nên trả thế nào?
Anh ta mơ hồ đoán được vài khả năng nhưng không dám nghĩ sâu xa, dù sao… sao có thể chứ?
Ăn cơm xong, toa ăn được mang đi,
Hà Nam cũng không lãng phí thời gian bèn đi thẳng vào vấn đề chính.
Cô bảo Cố Hoành chuẩn bị hai bản hợp đồng rồi đưa cho Tư Đạc và Thư Anh nói:
“Đây là hai bản hợp đồng quản lý bên tôi, hai người đem về đọc kỹ, có vấn đề thì cứ liên hệ với Cố Hoành”.
Hạ Thâm nhướng mày, ngạc nhiên nhìn em mình.
Anh ta hiểu biết em gái mình, nếu chẳng có việc gì thì cô sẽ không tìm đến tận cửa, đến bệnh viện cũng không phải là chỉ để thăm Tư Đạc, khả năng cao là đến vì ký hợp đồng với đối phương nhưng không ngờ cô còn muốn ký với Thư Anh nữa.
Tư Đạc và Thư Anh đều siết chặt hợp đồng giấy trong tay, kinh ngạc không biết nói gì cho phải.
Đều là người lăn lộn trong giới nhiều năm, lúc này hai người lại không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Rõ ràng Tư Đạc đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi linh cảm không có dấu hiệu gì này đột nhiên trở thành hiện thực, anh ta vẫn không kịp phản kịp.
“Cô muốn ký hợp đồng với tôi?”, hai người đồng thanh nói.
Ngoài Tư Đạc thì còn có Thư Anh.
So với Tư Đạc đã đoán trước được,
Thư Anh hoàn toàn không ngờ mình cũng được ký, gương mặt hiện rõ vẻ không thể tin được.
Thú thật, đã rất lâu rồi cô ta không được ai săn đón, những năm đầu còn có không ít người đại diện hoặc công ty điện ảnh ném cành ô liu chào mời cô ta nhưng thủ đoạn của Lí Long Thăng quá tàn độc, kiểm soát cô ta gắt gao.
Năm ấy cô ta ký hợp đồng quản lý hai mươi năm, đó chẳng khác gì khế ước bán thân, nếu không có gì bất ngờ, cô ta đã chuẩn bị tâm lý “chết già” ở truyền thông Tinh Vực rồi, dù sao cũng đều là quân cờ, cây rụng tiền cho người ta thì ở đâu mà chẳng như nhau?
Nhưng hiện tại Hà Nam lại muốn ký hợp đồng với cô ta?
“Phải, tôi đều muốn ký với hai người”, Hà Nam trịnh trọng nói.
Giọng cô bình tĩnh như chỉ đang nói chuyện phiếm với họ vậy.
Tư Đạc và Thư Anh nhìn nhau rồi cùng lắc đầu:
“Không thể được”.
“Tổng giám đốc Lí sẽ không thả chúng
tôi đi!”,
Tư Đạc không mở hợp đồng để xem, đóng băng anh ta là một chuyện, nhưng với tính cách của Lí Long Thăng, thà hủy hoại mình chứ cũng sẽ không thả mình đi.
Huống gì đây còn là công ty đối thủ của Tinh Vực – truyền thông Lê Tinh.
Hà Nam thấp giọng nói:
“Một người sắp bị đóng băng như anh, lại là kẻ bảo thủ, chỉ uống rượu chứ không chịu cho ngủ, tiếp tục ở Tinh Vực thì có tương lai gì chứ?
Bên Lí Long Thăng rất dễ giải quyết, anh chỉ cần nói mình có muốn đi hay không thôi”.
Tư Đạc ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực, dù không nói nhưng nhiêu đó cũng đã thể hiện ý tứ rằng anh ta muốn rời khỏi đó.
Nhưng ngay sau đó ánh mắt vừa rực sáng kia tối sầm lại.
“Tổng giám đốc Lê , cô không giúp được tôi đâu.
Tôi… tôi nợ tổng giám đốc Lí rất nhiều tiền, hơn nữa tôi đã ký hợp đồng mười năm với Tinh Vực, đến giờ mới được năm năm, hợp đồng vẫn chưa đến hạn, không đi được”.
Đâu phải Tư Đạc chưa từng nghĩ đến chuyện chấm dứt hợp đồng, nhưng lúc đầu Lí Long Thăng giúp bố anh ta trả một số tiền nợ rất lớn, đến giờ anh ta vẫn chưa trả hết nợ, nếu vi phạm hợp đồng thì tiền vi phạm hợp đồng là một con số khá cao, có đến chết anh ta cũng chưa trả xong.
Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán nhưng ở chỗ Hà Nam lại không phải là chuyện lớn.
“Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền, với tôi, nó chưa bao giờ là vấn đề”.
Một câu của Hà Nam xua tan đi lo ngại của Tư Đạc:
“Tôi giúp anh xóa nợ, để các luật sư giúp anh trong vụ kiện chấm dứt hợp đồng.
Thắng thì tốt nhưng nếu không thắng tôi sẽ trả những khoản tiền bồi thường thiệt hại.