Cô Vợ Ngoan Giờ Thay Đổi Rồi

Chương 111: Quà Tốt Nghiệp



Tần Giang Nguyên cứng đờ, xấu hổ đứng đó.

Lê Nhã thấy chồng chưa cưới của mình lúng túng bèn tỏ ra không vui, giơ tay chặn Hà Nam lại:

“Này, chồng tôi đang nói với chị đấy, chị điếc à?

Có biết cái gì gọi là tôn trọng không?”

Hà Nam bình thản ngước mắt lên:

“Gọi tôi là gì”

Khí thế Hà Nam quá mạnh, Lê Nhã nghẹn họng một giây, cảm thấy hơi sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Hà Nam :

“Chị cả”.

Vừa kêu ra một tiếng này, cô ta chỉ hận không thể cắn đứt cái lưỡi mình luôn.

Miệng lại chẳng chịu nghe theo lý trí.

Hà Nam “ừ” một tiếng rồi phớt lờ lời nói trước đó của cô ta, chỉ hỏi:

“Hôm nay là lễ tốt nghiệp của Lâm Lâm, cô đi không?”

“Không đi, tôi làm gì có thời gian, hôm nay là ngày đặc biệt, tôi và anh Nguyên đi lãnh giấy đăng ký kết hôn”.

Nói đến chuyện này, Lê Nhã vui vẻ, tỏ ra đắc ý trước mặt Hà Nam :

“Người từng thích chị, cuối cùng là cưới tôi, chuyện này chỉ có thể nói là do số mệnh sắp đặt.

Chị cả, chị đừng đố kị với tôi”.

“Không đâu…”, Hà Nam nói: “Chúc cô hạnh phúc”.

Hai người này, một kẻ không thành thật, một người mắt mù, quả là một cặp trời sinh.

Đến với nhau đúng là đúng đắn, tránh gây họa cho người khác.

Cố Hoành đến đón Hà Nam cùng đến Đại học S.

Đại học S là trường đại học lớn nhất thành phố Nam, cũng là đại học tổng hợp đứng trong top mười cả nước, được tài trợ bởi những học sinh xuất sắc đã tốt nghiệp như Cố Hoành, xanh hóa và các thiết bị ứng dụng đều rất tốt, toát lên sức sống mạnh mẽ.

Hà Nam luôn khao khát cuộc sống vườn trường, đây cũng là một điều đầy tiếc nuối trong quá trình trưởng thành của cô.

Lúc nhỏ, cô từng hỏi gia sư đến dạy cho mình là:

“Tại sao các bạn nhỏ khác đều có thể đến trường học, em chỉ có thể học ở nhà vậy?”

Giáo viên xoa đầu cô, tiếc nuối nói:

“Những đứa bé thiên tài đều là cô đơn”.

Khi ấy,.Hà Nam không biết thế nào là thiên tài bởi các anh trai đều như thế, cho đến một lần, cô đi tham gia một buổi diễn thuyết học thuật ở Đại học S với bố, nghe đến mức nhàm chán nên mới trốn ra ngoài chơi, vô tình đi vào khoa Toán học, giảng viên nào đó đang đưa ra một đề bài, sinh viên bên dưới đều nhíu mày suy nghĩ, đồng thời kêu gào khó quá.

Khó sao? Cô thấy rất dễ mà.

Bạn nhỏ Hà Nam bước vào phòng học, đi lên giảng đường, cầm lấy viên phấn rồi viết đáp án lên bảng, vì không quá cao nên cô vẫn phải đứng trên ghế viết.

Lúc đó, cô chỉ mới mười tuổi, gương mặt bầu bĩnh, mắt to tròn hiện lên vẻ ngây thơ nhìn xuống các anh chị đang ngây người bên dưới.

“Bé con ở đâu đây… Giáo sư, bé giải đúng không?”

Giáo sư vui mừng không thôi, nhân cơ hội dạy dỗ đám học sinh của mình:

“Các em nhìn đi, bạn nhỏ người ta có thể giải được mà các em lại lại bó tay, đầu toàn nước à?”

“Em không phải bạn nhỏ”,

Hà Nam nghiêm túc sửa lại lời giáo sư:

“Em đã mười tuổi rồi”.

Mười tuổi, mới mười tuổi!

Các sinh viên bị đả kích, đấm bình bịch vào ngực, sau đó vây lại xung quanh, vê nặn gương mặt Hà Nam

“Thần đồng từ đâu đây?

Trông hệt như búp bê ấy, đáng yêu quá”.

''Sao đứa nhỏ này có thể thông minh tới mức đó nhỏ.

Thiên tài bé nhỏ, IQ của em bao nhiêu?”

“Em gái à, có thể chia một nửa sự thông minh của em cho chị được không?”

Cuối cùng vẫn là bố cô xuất hiện kịp thời, ôm con gái sắp bị vò thành bánh bao thoát khỏi đó.

Về đến nhà, Hà Nam kể với mẹ chuyện mình trải qua hôm nay:

“Mẹ ơi, các anh chị đó ngốc lắm, đề toán đơn giản như thế mà cũng không giải được, đúng là phát triển vô ích, họ ăn hồ dán để lớn à?”

Bà Lạc Nhân điểm nhẹ vào đầu mũi cô đáp:

“Không phải bạn nhỏ nào cũng may mắn như con, đầu thai vào bụng mẹ, thừa hưởng gen vừa hoàn hảo vừa ưu tú của mẹ con, đây là trí thông minh mẹ cho con đấy, đừng ra ngoài mà đắc ý, biết chưa?”

Hà Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ đến những chuyện lúc nhỏ, cảm thấy buồn vu vơ.

Hôm nay có khá nhiều sinh viên tốt nghiệp đang chụp ảnh, trong khuôn viên trường chật kín sinh viên mặc đồ, đội mũ cử nhân, nắng chói chang chiếu lên từng gương mặt khiến nó đỏ ửng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ hạnh phúc và niềm vui của mỗi người.

Khắp nơi đều tràn ngập hơi thở tuổi trẻ.

“Chị, sư huynh, mọi người đều rồi”.

Lê Lâm mặc bộ đồ cử nhân giống áo choàng, chạy đến chỗ Hà Nam , khuôn mặt thanh tú tràn đầy nét cười.



Hà Nam khẽ cười, giúp cô ấy lau mồ hôi trên chóp mũi, ném chìa khóa xe cho cô ấy rồi chỉ vào chiếc BMW màu trắng bên cạnh nói:

“Quà tốt nghiệp của em”.

Lê Lâm cầm chìa khóa xe trong tay, sửng sốt:

“Cho em thật sao?”

Cố Hoành ở bên cạnh cười:

“Còn giả được sao, hôm nay tôi tự mình đi lấy xe đó, thích không?”

Sao có thể không thích cho được?

“Món quà này cũng quá quý…”,

Lê Lâm cảm thấy tay mình nặng trịch:

“Hơn nữa, em vẫn chưa biết lái xe”.

Hà Nam nói: “Không biết lái thì đi học! Hôm nào đó bảo sư huynh của em dẫn đi đăng ký một lớp học lái xe rồi thi lấy bằng”.

Cố Hoành cười: “Tôi đã đăng ký giúp cô rồi”.

Mọi việc đã được sắp xếp vô cùng rõ ràng.

Lê Lâm còn có thể nói gì nữa, chỉ đành ngây ngô cười.

Bạn cùng phòng của cô ấy sờ chiếc BMW rồi nhìn bạn của mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Lê Lâm, chị cậu có tiền, đúng là hào phóng nha, đã đẹp như tiên trên trời rồi mà khí chất cũng không hề tệ”.

Lê Lâm vô cùng tự hào, cô ấy chưa từng nở mày nở mặt như thế.

Phải hơn nửa tiếng nữa lễ tốt nghiệp mới có thể bắt đầu, Lê Lâm và các bạn cùng phòng đã bị lớp trưởng gọi tới lễ đường xếp hàng, Cố Hoành- một cựu sinh viên xuất sắc vừa xuất hiện không bao lâu liền bị phó hiệu trưởng đi ngang qua nhận ra rồi một mực lôi kéo anh ta tới dự lễ cùng, Hà Nam cứ như vậy bị bỏ lại một mình.

Cô rất có hứng thú với khuôn viên trường đại học nên thong thả rảo bước men theo con đường nhỏ, dọc đường còn nhận được không ít ánh mắt tò mò.

'' Đây là hoa khôi của trường chúng ta sao?

Hay là giảng viên của khoa nào?

Thật là xinh đẹp… thực muốn qua đó xin chữ ký mà, sẽ không bị đánh chứ?”

Hà Nam mắt nhìn thẳng đường phía trước làm lơ, biểu cảm trên mặt thoáng cái liền thu lại mà toát ra nét diễm lệ lạnh băng, thành công đẩy lùi một vài sinh viên có ý định tiến lên tán tỉnh.

Không biết từ lúc nào cô đã đi tới trước học viện thể thao, không khí trong sân bóng rổ vô cùng sôi động, đội cổ động viên vui sướng khoa chân múa tay, chỉ nghe thấy được một tiếng hét lớn:

“A Triết, bên này, mau chuyền bóng!”,

Hà Nam liếc mắt nhìn đến liền thấy một bóng người cường tráng đang thực hiện động tác nhảy ba bước ném bóng vào khung phát ra một tiếng ‘đinh’

Tiếng còi của trọng tài cũng vang lên, tiếp đó là một tràng hò reo ầm ĩ vang trời, thiếu niên có tên ‘A Triết’ mặc áo cầu thủ trắng được mọi người nhấc bổng rồi tung lên không trung.

Tuổi trẻ thật tốt, Hà Nam đứng bên ngoài sân đấu và quan sát một lúc, trên mặt vẽ lên nụ cười nhạt.

Trò chơi kết thúc thành công tốt đẹp, nhóm người chơi cùng nhau chụp một bức ảnh tập thể, Hà Nam vừa muốn nhấc chân rời đi thì một bóng người màu trắng chợt vụt tới trước mặt cô, sau đó một âm thanh trong trẻo vang lên bên tai cô.

“Chị gái xinh đẹp, có thể vui lòng chụp cho chúng tôi một bức ảnh được không?”

Hà Nam nâng mi nhìn lên liền chạm phải một đôi mắt lấp lánh, tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Hà Nam ngửa cổ nhìn người thanh niên trước mặt, phản ứng đầu tiên chính là: sao bây giờ trẻ con lại cao như vậy.

Nhìn trực quan ít nhất cũng phải hai mét.

Phát triển thật tốt.

Không chỉ cao mà tên nhóc này còn khá điển trai.

Cậu ta mặc một một bộ trang phục bóng rổ màu trắng, trên trán đeo chiếc băng đô cùng màu, tóc mái lòa xòa trên trán ướt đẫm mồ hôi, làn da của cậu ta cũng một màu lúa mì khỏe mạnh, đôi mắt sáng trong như mắt nai, sạch sẽ đơn thuần.

Đã rất lâu rồi Hà Nam chưa từng nhìn thấy một đôi mắt thuần khiết như vậy, giống như bầu trời trong vắt sau cơn mưa, không một chút tạp chất.

Hơn nữa không biết vì sao, đường nét khuôn mặt của người thiếu niên này lại cho cô một cảm giác thân quen không thể giải thích được.

Giống như đã từng gặp qua ở đâu đó.

Vì hiện tượng déjà vu này, Hà Nam vô thức nhận lấy điện thoại cậu ta đưa tới chụp cho họ một tấm ảnh, một đám thanh niên như ánh dương tạo đủ kiểu dáng ngây ngô, tất cả đều nở nụ cười rạng rỡ tràn đầy nhiệt huyết, miệng hô to: “kim chi!”

'' Được rồi”.

Hà Nam chụp xong vừa định trả lại điện thoại cho thiếu niên thì mấy sinh viên thể thao bên cạnh đã nhao nhao kêu gào:

“Chị khóa trên xinh đẹp như vậy đúng là ngàn năm khó gặp mà, nào nào nào, để bọn tôi chụp cùng chị khóa trên xinh đẹp một tấm”.

“Tôi cũng muốn tôi cũng muốn!”

Một người bước lên trước, một đám người liền vây chặt lại, còn xua đuổi vài nữ sinh ra ngoài: “Đi đi, đi đi, mấy người cướp spotlight cái gì, ở đây có hoa hồng là đủ rồi, không cần lá xanh làm nền nữa đâu”.

Vài nữ sinh rời đi với tiếng chửi mát, còn không quên dành cho họ một cử chỉ thân thiện quốc tế.

Một đám người khác giới không có nhân tính, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

Thiếu niên được gọi là ‘A Triết’ mỉm cười muốn chụp ảnh bọn họ, người ồn ào nhất trong số đó liền rống to: “A Triết, cậu cũng tới đây đi, cậu là anh hùng của chúng tôi mà, không thể thiếu cậu được”.

Vừa kéo A Triết tới, vừa nói Hà Nam :

“Chị khóa trên à, vị trước mắt chị này thế nhưng không phải là một sinh viên thể thao bình thường đâu, cậu ấy là MVP (cầu thủ sáng giá nhất) của Liên đoàn bóng rổ quốc gia đợt này, cậu ấy rất nhanh sẽ gia nhập đội tuyển quốc gia rồi, tương lai sẽ đặt chân vào NBA và giành vinh quang về cho đất nước!”

Hà Nam lặng lẽ đánh giá ngôi sao bóng rổ tương lai này.

Ngôi sao bóng rổ lại cười xòa xấu hổ, trách mắng đám bạn:

“Được rồi mấy cậu, đừng nịnh nọt tôi nữa, khiến đàn chị xem trò cười rồi”.

Nói xong cậu ta lại quay đầu về phía Hà Nam với một nụ cười trong trẻo:

“Chị đừng để ý, bọn họ chỉ là có chút nhiệt tình quá mức, không có ác ý gì đâu”.



Hà Nam cười điềm đạm, cô đương nhiên sẽ không tính toán với trẻ con, nếu không vào thời điểm đám nhóc hiếu động này nhào về phía cô, cô đã tặng mỗi người một cước đá bay họ ra ngoài rồi.

Cô không có thói quen chụp ảnh, trong ấn tượng của cô, ngoại trừ bức ảnh cưới chụp cùng Trần Lâm Dụ khi kết hôn thì chưa bao giờ chụp thêm bất kỳ bức ảnh nào khác.

Khi chụp ảnh chung cô giống như một con rối bị lọt thỏm ở giữa, mặt không biểu cảm.

A Triết đứng bên cạnh đột nhiên nói:

“Không cười nổi nữa rồi, mấy cậu, mau kể cho mọi người một câu chuyện cười đi”.

Một cậu bạn ngồi xổm ở hàng trước không chút nghĩ ngợi liền mở miệng tuôn một tràng:

“Ngày xưa có hai con gà mái đang tán gẫu với nhau, bỗng nhiên thấy một chú gà trống phờ phạc đi tới, gà mái hỏi ‘Sao thế?

Sao lại ủ rũ như vậy?’, gà trống chỉ đáp:

‘Có chút chuyện làm ăn thôi’, gà mái lại hỏi:

‘Kinh doanh cái gì mà mệt mỏi thành dáng vẻ này?’”

Cậu ta thoáng khựng lại, chuẩn bị đến đoạn mấu chốt, sau đó kể tiếp:

“Gà trống ngượng ngưng đáp:

‘Ừm… bán chút ‘tinh chất’ gà”.

'' Phốc… ha ha ha”.

Mọi người không nhịn được đều cười rộ lên, Hà Nam thực sự không biết nói gì, cũng theo đó mỉm cười, thiếu niên liếc mắt nhìn cô.

Khung cảnh như bị đóng băng tại khoảnh khắc này.

Sau khi rời khỏi học viện thể thao, có lẽ bởi vì nhiễm phải bầu không khí trẻ trung, tâm trạng của Hà Nam đã tốt lên rất nhiều.

Buổi lễ tốt nghiệp được tổ chức tại lễ đường, hiệu trưởng như thường lệ có một bài phát biểu dài dòng, không gì khác hơn lời chúc phúc dành cho các sinh viên, cũng như câu nói nhàm tai kia:

“Hôm nay các em tự hào về trường học, trong tương lai trường học cũng sẽ lấy làm tự hào về các em”.

Các sinh viên khoác trên mình áo khoác cử nhân vừa dày vừa nặng, nóng tới mồ hôi nhễ nhại, trong lòng chỉ thầm mong có thể nhanh chóng kết thúc buổi lễ,

Hà Nam ngồi ở khu vực phụ huynh lại lắng nghe rất nghiêm túc.

Các sinh viên đã xếp hàng ngay ngắn lần lượt tiến lên sân khấu nhận lấy bằng tốt nghiệp từ hiệu trưởng, ông kéo tua trên mũ cho họ, sau đó chụp chung một tấm ảnh coi như là tốt nghiệp rồi.

Đến lượt Lê Lâm, Hà Nam đã ngồi dưới sân khấu để chụp ảnh cho cô, còn giơ ngón tay cái tán dương với cô.

Lê Lâm đứng dưới ánh đèn sân khấu nhìn chị cả, cô chỉ cảm thấy trái tim lạc lõng suốt hai mươi năm qua cuối cùng cũng tìm được đường về nhà, lá rụng về cội, kiên định lòng người.

Cô nở một nụ cười ngọt ngào, trong đầu lúc này chỉ có một suy nghĩ:

Nhất định không thể phụ lòng bồi dưỡng của chị cả, phải giúp chị ấy làm cho

Lê Thị huy hoàng trở lại!

Sau buổi lễ tốt nghiệp, Lê Lâm chính thức chuyển tới khu vườn Hoa hồng sống cùng Hà Nam , mà Lê Nhã cũng dọn ra ngoài cùng ngày.

Cô ta gọi một chiếc xe tải lớn, gói ghém hết một đống lại một chồng, bao lớn bao nhỏ, đứng ở dưới cầu thang chỉ huy nhân viên khuân vác, bản thân thì không động tới một ngón tay nhưng lại mệt nhọc tới thở hổn hển.

''Chuyển nhà thực sự là quá mệt mà, Lâm Lâm, đồ của em đã dọn xong hết chưa?”

Lê Lâm vừa cùng người giúp việc chuyển vài bọc lớn lên lầu, nóng tới mồ hôi đầy đầu, cô uống liên tục vài ngum nước rồi gật đầu: “Ừm, em có ít đồ nên mất một lúc liền dọn xong rồi”.

“Cũng đúng, một sinh viên nghèo nàn như em vốn dĩ cũng không có bao nhiêu thứ đáng tiền, không giống chị, thực ra có rất nhiều thứ không muốn mang theo nữa nhưng chịu không nổi, chúng đều tiêu tốn vàng thật bạc trắng để mua về, không thể lãng phí được, em nói có phải không?”

Lê Lâm cười dịu dàng không đáp.

“Ôi chao, các người chậm chút, trong chiếc thùng đó đều là bảo vật, đừng làm hỏng của tôi!”

Lê Nhã căng họng hét lên, trên tay cô ta cầm một chiếc quạt gấp nhỏ hoa nhí, lại nói không ngừng:

“Đợi chị dọn đồ xong thì em có thể tới căn phòng đó của chị ngủ, nó rộng rãi và đầy đủ hơn gian phòng rách nát kia của em nhiều”.

Lê Lâm lắc đầu từ chối:

“Hiệu quả cách âm ở nhà không tốt lắm, chị cả lại ngủ không sâu giấc, chỉ một chút tiếng động nhỏ cũng dễ dàng bị trằn trọc.

Căn phòng này của chị cách chị ấy quá gần, để trống vẫn tốt hơn.

Em sẽ vẫn ở gian phòng ban đầu của mình, nó rất tốt, chị cả còn nói sẽ giúp em cải tạo lại nhưng bị em từ chối rồi”.

Nói đoạn trong lòng Lê Nhã liền dâng lên một trận phiền muộn, động tác phẩy quạt cũng nhanh hơn mang đầy bực dọc, thầm mắng:

Thứ tay sai chết tiệt, chỉ biết nịnh nọt

Hà Nam !

Lê Nhã cười như không cười đáp thẳng thừng:

“Lâm Lâm, em chỉ có một điểm này mạnh hơn chị chính là thức thời, biết lúc nào nên khom lưng khuỵu gối, nhưng con người chị ấy à, trời sinh đã ương bướng, không thể cong eo, cũng chẳng uốn nổi đầu gối, không học được thủ đoạn nịnh bợ người khác này của em”.

Lê Lâm cũng không bị ảnh hưởng bởi những lời châm chọc này của cô ta, chỉ đúng mực đáp:

“Lời này của chị hai nói sai rồi, chị cả đối xử tốt với em, em cũng kính trọng và yêu quý chị ấy từ đáy lòng, sao lại nói là nịnh bợ đây?”

Lê Nhã hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước, trầm giọng nói:

“Ở đây cũng không có người ngoài, em đừng giả vờ nữa, không thấy mệt à?

Em tưởng rằng Hà Nam có mấy phần tình cảm chị em chân thật với mình?

Cho dù là thật, nhưng em cũng sẽ không phải không biết những chuyện mà bố mình và bố chị làm kia chứ, em cảm thấy, nếu một ngày chị cả biết được sự thực, chị ta sẽ nương tay với mình sao?”

Lê Lâm giống như bị một câu nói này đâm thẳng vào tim mà lạnh dọc sống lưng, gương mặt nhỏ xinh thoáng chốc đông cứng lại.