Cô Vợ Ngoan Giờ Thay Đổi Rồi

Chương 113: Cứ Gọi Là Chị Đi



Hà Nam vừa gọi người đóng gói vừa nói:

“Anh tư em tửu lượng không tốt, anh Trình trông chừng anh ấy một chút”.

“Anh thì không trông được đâu”.

Trình Hiến hút một hơi thuốc, nhếch môi cười nói:

“Cùng lắm là anh bảo anh ta ngoan ngoãn ở nhà, đừng lên bàn phẫu thuật nhảy lung tung, náo loạn gây ra án mạng anh cũng không bồi thường nổi”.

Xách rượu rồi gói lại vài món ăn, Trình Hiến phóng khoáng bước đi.

Thư Anh và Tư Đạc thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù nói quá trình vụ án có chút khó khăn, nhưng chỉ cần luật sư Trình mở miệng vàng ra hứa, vậy thì chắc chắn vụ án có thể giải quyết, bọn họ chỉ cần chờ tin tức tốt là được.

Trợ lý của Thư Anh và Tư Đạc đến đón họ, Hà Nam không ra ngoài tiễn, sợ lại bị chụp ảnh sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết.

Cô ở lại kiểm kê sổ sách quý một với giám đốc, không bao lâu một tên nhóc dè dặt thò đầu vào, Hà Nam ngước mắt nhìn, có chút buồn cười nói:

“Người đến rồi thì vào đi”.

Tư Triết xách bình trà đi vào, trên người còn đang mặc trang phục đầu bếp, mang nụ cườ trên mặt:

“Thái sư phụ, trà ô long vừa pha xong, thái sư thúc nếm thử chút không?”

“Ừ”, Hà Nam nhàn nhạt đáp lại một tiếng, tiếp tục xử lý sổ sách với giám đốc

Tư Triết dâng trà, ở bên cạnh hầu hạ, nghe Hà Nam nói chuyện với giám đốc:

“Tiền phải kiếm, nhưng chất lượng đồ ăn cũng phải đi lên.

Nguyên liệu nấu ăn phải đặt chỗ tốt, không thể xuất hiện nguyên liệu nấu ăn không tươi, càng không thể lấy đồ giả để bổ sung cho đủ, còn về vấn đề vệ sinh thì phải chú ý một chút, phòng bếp loạn thành cái gì rồi đây?”

Giọng nói cô rất nhẹ, nhưng thái độ nghiêm khắc, mồ hôi rơi trên trán giám đốc, liên tiếp đáp vâng.

Hai tay Tư Triết khoanh trước ngực, lẳng lặng lắng nghe, không nhịn được liền khẽ quan sát Hà Nam .

Hôm nay cô mặc quần tây đen kết hợp với áo sơ mi màu xanh nhạt cực kỳ nghiêm chỉnh, đơn giản lại thời thượng, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, bên tóc mai cài một chiếc kẹp tóc hoa hồng, lộ ra cảm giác cấp cao bình tĩnh.

So với chị cả ôn nhu tao nhã trong sân trường ngày hôm đó quả thực như là hai người trái ngược, so với thái sư thúc vừa mặc đồ bếp màu trắng nghiêm túc trong nhà bếp cũng không hề giống nhau.

Mặc những bộ đồ khác nhau vào những trường hợp khác biệt sẽ có khí chất khác nhau, đây chính là khuôn mặt vạn người mê.

“Được rồi, đại khái chính là mấy chuyện này, bắt tay vào làm đi”.

Giám đốc khẽ gật đầu, sau đó cáo lui ra ngoài.

Hà Nam nói khô miệng khô lưỡi, giơ tay lên muốn cầm chén trà, cậu thanh niên đứng phía sau dường như đã phản ứng được, vội vàng nói:

“Trà nguội lạnh rồi, tôi rót cho thái sư thúc chén mới”.

Tư Triết rót cho Hà Nam chén trà mới, Hà Nam uống mấy hớp thấm họng, sau đó ngước mắt nhìn về phía cậu ta.

“Trễ thế này rồi sao còn không tan làm”.

Tư Triết mím môi, đôi mắt trong trẻo nhìn Hà Nam không chớp mắt:

“Sư phụ muốn tôi lên hầu thái sư thúc, nói có thể được gặp thái sư thúc là cơ hội ngàn nằm hiếm có, bảo tôi nhất định phải bắt lấy, không thể bỏ qua”.

Thiếu niên tâm tư đơn thuần, nói chuyện cũng thành thật, Hà Nam cười nhạt, lại xua tay một cái:

“Đừng đứng ngốc ra như thế, tôi ngửa đầu nhìn cậu mệt lắm rồi, ngồi đi”.

“Dạ được”, thiếu niên nghe lời ngồi xuống.

Hà Nam nhấc bình trà rót cho cậu ta một chén, Tư Triết vội vàng đứng dậy:

“Thái sư thúc, để tôi”

'' Đừng gọi tôi là thái sư thúc, người khác không biết còn tưởng tôi bảy mươi tám mươi tuổi ấy chứ,'' cứ gọi là chị đi'', Hà Nam nhìn cậu ta bận bịu, cô nhàn nhạt nói.

Mắt nai của Tư Triết lóe sáng, lộ ra vẻ thích thú, nhưng lại ra vẻ thông minh nói:

“Tôi không dám, tôi sợ sư phụ nghe thấy sẽ băm tôi mất…”

Hà Nam hỏi cậu ta:

“Vai vế sư phụ cậu lớn hơn hay vai vế tôi lớn hơn?”



Đương nhiên là là thái sư thúc rồi”.

“Vậy được, có tôi bảo vệ, ông ta sẽ không băm được cậu đâu”.

Thiếu niên nở nụ cười:

“Vậy em an tâm rồi, chị!”

Một tiếng “chị” vang giòn giã, khiến người ta nghe xong trong lòng không khỏi mềm nhũn.

Hà Nam có không ít anh trai, ở dưới có hai em gái, duy chỉ không có em trai, đột nhiên có một thằng nhóc gọi một tiếng “chị”, cảm giác không tệ.

“Chị, chị và anh em có quan hệ gì thế?”

Tư Triết ngồi một bên niềm nở pha trà cho cô, cậu ta tò mò hỏi.

Hà Nam nhàn nhạt nói:

“Anh cậu sắp ký hợp đồng với tôi, trở thành nghệ sĩ của công ty tôi”.

“Ồ, hóa ra là như vậy”.

Tư Triết nhíu mày:

“Em thấy mấy ngày trước tâm tình anh trai không tốt lắm, hình như gặp phải chút phiền toái, nhưng gần đây tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, xem ra nhất định là vì chị”.

Cậu ta giãn mày, lộ ra nụ cười thật lớn với Hà Nam .

“Vậy sau này anh em chúng em đều giao phó cho chị”.

Hà Nam nghe thấy câu này, thiếu chút nữa bị nước trà làm sặc, lời này sao mà nghe không được tự nhiên.

'' Chị, không sao chứ?”,

Tư Triết vội vàng xé khăn giấy lau miệng cho Hà Nam , cô nhận khăn giấy từ tay cậu ta, không được tự nhiên nói:

“Để tôi tự làm…”

Trẻ con bây giờ đều biết nói như vậy sao, nhiệt tình giống như cây đuốc, khiến người ta không chống đỡ nổi.

Tư Triết tan làm, vẫy tay chào tạm biệt Hà Nam .

Hà Nam ngước mắt nhìn cậu ta:

“Cậu về kiểu gì?”

“Em đi tàu điện ngầm cũng được”.

Hà Nam nhíu mày:

“Muộn rồi còn chỗ nào có tàu điện ngầm chứ, lên xe, tôi cho cậu đi nhờ một đoạn”.

'' Không phiền đến chị đâu…”



“Bớt nói nhảm, lên xe!”

P“Aiz”.

Tư Triết ngồi trong xe của Hà Nam , tư thế ngồi lễ độ ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học, Hà Nam hỏi cậu ta một câu, cậu ta đáp một câu.

“Cậu chơi bóng rổ, sao lại nghĩ đi bái sư học nấu nướng chứ?”.

Tư Triết nói:

“Từ nhỏ em thích xuống bếp, mơ ước ngày nhỏ chính là làm đầu bếp đấy, sau này vóc dáng vọt lên quá cao, chơi bóng rổ cũng không tệ, được đội tuyển trường chiêu mộ, anh trai nói làm vận động viên cũng tốt, tương lai vào đội tuyển quốc gia còn có thể làm vẻ vang cho nước nhà”.

“Vậy mơ ước của cậu rốt cuộc là gì?

Là một đầu bếp hay là một vận động viên bóng rổ?”

Hà Nam lúc này cảm thấy lúc này

mình cực giống người thầy mơ ước, cũng không biết mình đang chơi trò nhàn rỗi gì

Tư Triết nhìn cô, đôi mắt nai lóe sáng, không chút do dự nói rất hùng hồn:

“Ước mơ của em là trở thành một vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp biết nấu ăn!”

Trẻ con mới lựa chọn, cậu ta thì muốn cả hai.

Đột nhiên đáng yêu vậy, Hà Nam không nhịn được cười, gật đầu.

Vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp biết nấu ăn… quá ngầu.

Không biết có phải ở bên cạnh người trẻ tuổi cũng sẽ khiến người ta trẻ lại hay không.

Trên đường về Nam bất giác mỉm cười, lúc cô bước vào khu vườn Hoa Hồng, cảm thấy bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trời không còn sớm nữa, ngoại trừ người làm trực đêm ra thì mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, trong nhà cách âm không tốt, Hà Nam cố ý ném giày cao gót, đi chân trần lên tầng, vừa đi đến cửa cầu thang, cô nhìn thấy một bóng người nhỏ đang ngồi trước cửa phòng mình.

Hôm nay Lê Nhã đã chuyển đi, người ngồi ở đây cũng chỉ có thể là Lê Lâm.

Nhưng sao đứa nhỏ này lại ngủ ở đây?

“Lâm Lâm”.

Hà Nam đi tới, vỗ nhẹ lên cô ấy, Lê Lâm ngẩng đầu lên từ trong cánh tay đan vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú còn lộ ra vẻ mơ hồ:

“Chị, chị về rồi?”

Cô ấy chống tay muốn đứng lên, kết quả chân bị tê, suýt chút nữa ngã ngược, được Hà Nam đỡ mới miễn cưỡng đứng vững.

Hà Nam khẽ nhíu mày:

“Cố ý ở đây chờ chị là có chuyện muốn nói?”

Lê Lâm nhìn chị gái, gật đầu.

“Vào đi”.

Đi vào phòng, Hà Nam rót một cốc nước cho Lê Lâm rồi vào phòng thay đồ đổi thành quần áo mặc nhà.

Lúc này cô mới khoanh chân ngồi xuống thảm “Sao thế, xảy ra chuyện gì?”

Lê Lâm ngẩng lên với đôi mắt ướt nhẹp, cô ấy nhìn Nam Mẫn, cổ họng nghẹn cứng.

'' Chị, có chuyện em muốn nói thẳng thắn với chị”.

Vốn dĩ Lê Lâm đang ngồi trên thảm, dường như cảm nhận không đủ thành ý, cô ấy liền đổi ngồi thành quỳ, quỳ xuống trước mặt Nam .

Hà Nam nhìn thấy dáng vẻ cô ấy trịnh trọng như vậy, cô biết không phải chuyện nhỏ, cũng không bảo cô ấy đứng dậy.

“Nói đi, chuyện gì?”

Lê Lâm mặt rất nghiêm trọng, cô ấy cắn môi:

“Hôm nay lúc chị hai đến có hỏi em một vấn đề”.

“Em cho rằng Hà Nam có mấy phần tình cảm chị em với em?

Dù thật sự là có, nhưng em không phải không biết chuyện bố em và bố chị đã làm.

Em cảm thấy nếu như có một ngày chị cả biết được chân tướng, cô ta sẽ hạ thủ lưu tình với em sao?”

Hà Nam khẽ híp mắt, cô đã đoán được ý đồ của Lê Lâm.

'' Chị”, Lê Lâm bị Hà Nam nhìn đến mức không còn chỗ nào để trốn, nhưng vẫn ép bản thân mình đối mặt với cô:

“Có chuyện này em đã nín nhịn ở trong lòng rất lâu, nhưng em vẫn luôn không dám nói cho chị biết”.

Hà Nam nghe đến đây liền có chút mất kiên nhẫn.

“Muốn nói gì thì cứ nói một cách vui vẻ, đừng để chị giống như nặn kem đánh răng.

Em muốn quỳ như vậy cả một đêm sao

?”

Lê Lâm cúi thấp đầu, đáp một tiếng vâng, sau đó nói thẳng với Hà Nam .

“Ba năm trước, sau khi chị mất tích không lâu, chú hai đến nhà tìm bố em, hình như hai người vì phân chia không đều chút lợi ích nào đó mà cãi nhau rùm beng ở phòng sách…”

Tối hôm đó trời mưa rất lớn, còn nổi gió to, đánh xào xạt vào song cửa sổ.

Mấy đêm liền Lê Lâm đều ngủ không ngon giấc, mắt luôn sưng vù, trên chân quấn vải xô, đi bộ cũng không được nhanh nhẹn.

Ngày mai sẽ là tang lễ của chị cả Hà Nam , mà từ đầu đến cuối cô ấy không muốn tin, một người tốt như vậy mà không còn nữa, ngã xuống vách núi, ngay cả thi thể cũng không tìm được.

Nghe nói vùng núi kia thường xuyên có bầy chó sói qua lại, cảnh sát suy đoán thi thể chắc là bị chó sói tha đi, vì kiểm tra đến mấy đến mấy miếng vải và vết máu, sau khi xét nghiệm DNA thì chứng thực đó chính là của Hà Nam .

Lê Lâm không dám tin cũng không muốn tin, cô ấy gần như lật tìm khắp núi rừng.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

Cuối cùng rộp máu ở khắp chân dẫn đến vết thương nhiễm trùng lên cơ sốt cao, cô ấy bất tỉnh ngất trong rừng núi.

Mà thi thể Hà Nam còn chưa tìm thấy, bố cô ấy, còn có cả chú hai liền bắt đầu gấp gáp tổ chức tang lễ cho Hà Nam , phân chia tài sản bác cả để lại.

“Em đã nhường chức chủ tịch tập đoàn cho anh rồi, anh lại còn muốn độc chiếm khu vườn Hoa Hồng, dựa vào cái gì?

Anh hai, đồ tốt không thể để một mình anh chiếm được, anh có hơi quá tham lam rồi đấy!”

Lê Ninh Trúc vỗ bàn, nhất quyết không đồng ý.

Lê Ninh Bách ra vẻ:

“Chú ba, một phần cố gắng một phần thu hoạch, trong chuyện anh cả chị dâu tôi tốn sức nhiều nhất, phía Hà Nam cũng là công sức của con gái Lê Nhã của tôi, theo lý mà nói chúng tôi giành được nhiều hơn.

Tôi cho rằng thứ mà chú có được bây giờ đã đủ rồi”.

“Bây giờ anh muốn qua cầu rút ván?

Sao em không ra tay chứ?

Xe của anh cả chúng ta nếu không phải em liều chết động tay chân vào đó, chuyện này có thể thành không?”

Lê Ninh Bách khinh miệt cười:



“Chú tưởng rằng chỉ dựa vào chú táy máy tay chân vào xe là được sao?

Anh cả và chị dâu đều là người tinh tường, là tôi mua chuộc lái xe của bọn họ, sắp xếp một bên gây tai nạn mới tạo thành kết cục không thể xoay chuyển được, người bỏ tiền là tôi, người mạo hiểm cũng là tôi, lẽ ra tôi là người được lợi lớn nhất”..

'' Được, nếu anh đã nói như vậy thì tôi cũng không giành với anh.

Khu vườn Hoa Hồng đó tôi không ở đâu, tôi sợ chết đi được”.

Lê Ninh Trúc chấp nhận, lại đưa ra điều kiện:

“Mấy thứ khác tôi không quan tâm, nhưng anh phải giao truyền thông Lê Tinh cho tôi quản lý, tôi khá am hiểu về mảng này, hồi trước tôi cũng có bảo anh cả cho tôi một chức phó tổng hay gì đó, anh ta cứ nhất quyết không chịu!

Nếu không tôi cũng không đi đến bước đường này…”

“Được rồi, anh ta không cho thì tôi cho cậu.

Suy cho cùng thì chúng ta mới là anh em ruột cơ mà”.

Gương mặt Lê Ninh Bách chợt hiện lên vẻ sắc bén:

“Năm đó ông già chê anh em chúng ta không đủ tư chất, khăng khăng đi nhận nuôi một người ngoài, còn cho anh ta kế thừa toàn bộ tuyệt học của mình.

Ông già gạt chúng ta, nói đó là con riêng của mình, chó má!

Uổng công tôi gọi anh ta là anh cả nhiều năm như vậy, má nó chứ!”

“Tôi cũng thật lòng xem anh ta là anh cả, nhưng anh ta đối xử với anh em chúng ta thế nào.

Bản thân mình thì lên như diều gặp gió, lại không biết đề bạt anh em trong nhà, tôi chỉ muốn xin anh ta một cái đỉnh thanh đồng, mấy thứ đó giá trị bao nhiêu đâu, anh ta vẫn không chịu cho”.

Lê Ninh Trúc ấm ức, lại tức giận:

“Anh nói xem tại sao anh ta lại không chịu sống những ngày tốt đẹp, cứ phải ép chúng ta đến đường cùng! Nếu không chúng ta có giúp người ngoài đối phó với người nhà không?”

“Được rồi, được rồi, đã là chuyện quá khứ rồi, còn nhắc tới làm gì nữa”.

Lê Ninh Bách giơ tay ngăn ông ta lại, nói:

“Tổ chức tang lễ cho cháu cả nhà ta xong, chúng ta lại sửa sang lại những thứ trong tay nó, tất cả động sản và bất động sản sẽ được chia đều.

Khu vườn Hoa Hồng tôi lấy, căn nhà ở thành phố Nam kia cho cậu, đừng nói là anh không thương cậu đấy”.

“Thế mới đúng chứ, chỉ có anh hai tốt với em thôi”.



Lê Lâm kể lại chuyện mình nghe được tối hôm đó cho Hà Nam .

Cô ấy sợ quên nên lúc nghe xong đã ghi lại nó trong nhật ký.

“Nếu chị không tin thì em lấy nhật ký ra cho chị xem…”

Lê Lâm thấy Hà Nam lẳng lặng nghe thì mặt không chút thay đổi, từ đầu đến cuối cảm xúc của cô không hề có sự thay đổi, cứ tưởng chị không tin lời mình, cô ấy bèn đứng dậy định đi lấy nhật ký.

Hà Nam cũng chỉ cười lạnh:

“Tại sao tôi lại không tin? Không giấu gì em, nhật ký của em tôi đã xem rồi”.

Lê Lâm nghe thế thì cả người chợt cứng đờ.

“Chị?”

Hà Nam lẳng lặng nhìn cô ấy, đáy mắt là sự lạnh lẽo, băng giá đến lạ.

“Em nghĩ tại sao tôi lại giả chết, rồi tại sao lại diễn màn kịch “chết đi sống lại” để đột ngột trở về, rời khỏi nơi này ba năm, tôi đã nắm giữ được toàn bộ bằng chứng phạm tội của Lê Ninh Bách và Lê Ninh Trúc.

Có thể tiễn bọn họ vào tù bất kỳ lúc nào”.

Nghe đến đó, Lê Lâm hết sức hoảng hốt.

Cô ấy tròn mắt nhìn Hà Nam :

“Thế chị, tại sao chị…”

“Tại sao không đẩy họ vào đó ngay lập tức ấy hả?”

Hà Nam nói tiếp lời của Lê Lâm, môi cong lên một nụ cười lạnh lùng:

“Trực tiếp chém đầu thì còn gì thú vị nữa, xẻo từng miếng thịt trên người họ mới là hình thức tra tấn đau đớn nhất dành cho một tội phạm mà, đúng chứ?”

Lê Lâm ngơ ngác nhìn Hà Nam, cảm thấy lạnh cả người, lạnh từ chân đến sâu trong tim, sống lưng cũng lạnh toát.

“Thế thì chị đã biết bác cả không phải là con ruột của nhà họ Lê , em với chị…

Cùng với Lê Nhã, cũng không phải là chị em họ ruột thịt rồi ư?”

Hà Nam ngước lên nhìn cô ấy một cái:

“Ruột hay không ruột, chuyện đó được xét theo tiêu chí nào, dựa vào huyết thống hả?

Vì bố tôi không phải là anh ruột của Lê Ninh Bách và Lê Ninh Trúc nên bọn họ ghen ghét sinh hận với ông ấy, đuổi tận giết tuyệt, mặt khác thì sao, bọn họ lại lấy danh nghĩa em trai ruột để thừa hưởng si sản mà bố tôi để lại”.

Cô cười lạnh lùng:

“Bưng chén cơm lên ăn, đặt xuống lại chửi má nó.

Đã làm gái lại muốn lập đền thờ, câu đó chính xác là dành cho hai kẻ tiểu nhân thích làm ra vẻ như họ!”

Lê Lâm cúi đầu, cô ấy cũng cảm thấy muối mặt và hổ thẹn vì có một người bố như thế.

“Chị, thật lòng xin lỗi…”

Cô ấy quỳ xuống, hai mắt đỏ bừng.

“Tội lỗi đều cho bố em làm ra, chẳng liên quan gì đến em, cần gì phải xin lỗi”.

Hà Nam kéo Lê Lâm ngồi xuống, xoa đầu gối cho cô ấy, giọng trở nên hiền lành hơn nhiều:

“Em nói cho tôi biết điều đó là tốt rồi, chứng tỏ em thật sự đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, bày tỏ được lòng mình với tôi”.

Hai mắt Lê Lâm rưng rưng, rơi nước mắt, nức nở nói:

“Chị, em không nên gạt chị, khi chị vừa về, lẽ ra em nên nói thẳng cho chị biết.

Nhưng mà em sợ…”

“Sợ cái gì?

Sợ tôi vì bố em mà giận chó đánh mèo lên người em ấy hả?”

Lê Lâm lắc đầu:

“Em biết chị sẽ không làm thế.

Em sợ chị biết chúng ta không phải chị em ruột thì sẽ không cần em nữa”.

Giọt nước mắt rơi xuống, Lê Lâm như đứa trẻ lang thang bên ngoài quá lâu cuối cùng cũng tìm được người nhà, cứ nắm chặt lấy tay Hà Nam không buông.

“Chị, nhiều năm như vậy, chỉ có hai bác và chị là thật lòng tốt với em, trong lòng em, mọi người chính là người thân của em, là người nhà của em.

Khó lắm em mới về bên cạnh chị, em chỉ mong chị đừng bỏ rơi em thôi, có được không?”

Cảm giác không nơi nương tựa đó, cô ta không bao giờ muốn trải qua một lần nào nữa..