Trần Lâm Dụ chỉ lạnh lùng nói hai chữ với người chiến hữu tâm địa đầy gian xảo này:
“Đáng đời”.
Phó Vực bị đánh nhưng dường như tâm trạng vẫn rất tốt, giọng nói ngả ngớn suồng sã:
“Các em gái ở thành phố Nam vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, tôi thích”.
Trần Lâm Dụ không quan tâm đến điều đó, khẽ hỏi: “Cậu đến thành phố Nam làm gì?”
“Ông già nhà tôi muốn mở một trường đua ngựa, nhìn trúng một mảnh đất ở ngoại ô phía bắc thành phố Nam, bảo tôi đến xem”, Phó Vực nhấp một ngụm rượu, lại hỏi:
“Thế nào, kinh doanh trường đua ngựa, có muốn thử chút không?”
Trần Lâm Dụ nói: “Cũng được”.
“Ô, đồng ý nhanh như vậy.
Xem ra có việc muốn nhờ vả tôi rồi, việc gì, nói đi”.
Trần Lâm Dụ chăm chú nhìn màn đêm, giọng nói nặng nề: “Muốn nhờ cậu giúp điều tra một người”.
Điều tra người? Đơn giản thôi.
Ai?”
“Vợ cũ của tôi”.
Phó Vực phun ra một ngụm rượu, khẽ ho hai tiếng: “Điều tra vợ cũ của cậu? Người anh em tôi nói này, cậu không bị sao chứ?
Trần Lâm Dụ lặng im, đôi môi mỏng mím chặt.
“Được rồi.
Gửi ảnh cho tôi”.
“Không có”, Trần Lâm Dụ nhàn nhạt nói: “Cô ta không thích chụp ảnh”
Còn có người phụ nữ không thích chụp ảnh? Chắc chắn vợ cậu phải rất xấu”.
Trần Lâm Dụ nhíu mày, buột miệng nói ra một câu:
“Vợ cậu mới xấu!”
Hà Chiếu ngồi ở ghế lái phụ, nghe đoạn cãi vã ấu trĩ, cạn lời nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ô, chẳng phải đã ly hôn rồi sao, còn bảo vệ vợ cũ như vậy, xem ra dư tình chưa hết”, Phó Vực không sợ chết, vẫn điên cuồng đùa cợt ở đầu dây bên kia.
Sắc mặt Trần Lâm Dụ sa sầm:
“Bớt nói nhảm đi, có giúp hay không?”
“Giúp.
Việc của chiến hữu thân thiết sao có thể không giúp chứ? Gửi một bản thông tin cơ bản cho tôi, tôi sẽ lập tức điều tra giúp cậu”.
Trần Lâm Dụ cúp điện thoại, gửi tư liệu vào hòm thư của đối phương.
Phó Vực nhận được tư liệu, trả lời một câu “OK”, uống cạn ly rượu, xoa xoa cánh tay đau nhức đi vào thang máy, đến thành phố Nam làm việc, anh ta đã thuê một căn phòng tổng thống ở Thủy Vân Gian nửa tháng.
Ấn số tầng xong, thang máy chuẩn bị đóng, liền bị một bàn tay chặn lại, cửa từ từ mở ra, hai vệ sĩ đi đầu, phía sau là một nam một nữ.
Hai mắt Phó Vực sáng lên, đây chẳng phải là mèo hoang nhỏ vừa rồi giơ móng vuốt cào anh ta sao?
Lúc này mèo hoang nhỏ đã biến thành mèo nhỏ say rượu, bên ngoài váy đỏ khoác âu phục màu đen, bị người đàn ông kéo vào thang máy:
“Em say quá rồi, tối nay ngủ tạm ở chỗ anh, đừng lăn qua lăn lại nữa”.
Mặt Hà Nam đỏ bừng, còn lầu bầu nói mình không uống nhiều, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, nhìn đến bóng người cao gầy đứng trong thang máy, giơ tay chỉ chỉ:
“Tên háo sắc!”
Phó Vực: “?”
Hà Nam kéo lại âu phục trên người, cảnh giác nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì tôi? Tôi nói cho anh biết, tuy tôi xinh đẹp như hoa, nhưng không phải là người dễ ăn hiếp! Tôi không phải là người đẹp bình thường đâu!”
Phó Vực nhìn bộ dạng say rượu ngây ngô của cô, không khỏi muốn cười, mèo nhỏ say rượu này có chút ngốc nghếch.
Bạch Thất đau đầu đưa Hà Nam vào trong thang máy, nếu cô em gái này không phải là ruột thịt anh ta đã mặc kệ từ lâu rồi.
Hà Nam loạng choạng bước vào thang máy, nhưng giày cao gót đi không vững suýt nữa ngã nhào, Phó Vực đưa tay đỡ cô:
“Cẩn thận!”
Không biết có phải bị chuyện này tác động không, dạ dày cũng trào ngược, Hà Nam không kìm được, nắm lấy cánh tay của Phó Vực, cổ họng nghẹn ứ:
“Ọe…”
“…”, Phó Vực sững người, tại sao lại anh ta lại đứng gần một con ma men chứ???
Rượu uống lúc tối còn chưa bị dịch vị phân hủy hoàn toàn cứ như vậy phun hết lên trên người đàn ông.
Cảnh tượng có thể dùng câu “thảm thương không nỡ nhìn” để hình dung.
Phó Vực không phải là người mắc bệnh sạch sẽ, nhưng ai bị nôn lên người tâm trạng cũng sẽ không vui vẻ được.
Hà Nam nôn xong còn chưa đủ, liền kéo cà vạt của anh ta lau miệng, sau đó ợ lên một tiếng đầy mùi rượu: “Ngại quá, không nhịn được”.
Cô nói “ngại quá”, nhưng từ đầu đến chân cô không thấy một chút ngại nào cả.
Thái dương Phó Vực nổi gân xanh, đôi mắt đào hoa mang theo vẻ phong lưu lạnh như đao, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hà Nam.
Người phụ nữ này quả thật rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi môi như cánh hoa đào mím lại thành một đường, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ trong trẻo, nhưng phong thái nhìn thế nào cũng không giống gái hầu rượu, mà giống như một bông hoa phú quý trong nhân gian.
Người đẹp luôn khiến người ta mềm lòng, Phó Vực than thở một tiếng, dần tiêu tan cơn bực tức.
Bạch Thất vội vàng bước lên ôm lấy Hà Nam, nhìn Phó Vực bị nôn ra cả người: “Xin lỗi anh, em gái tôi uống say”.
Cửa thang máy mở ra, Hà Nam được Bạch Thất đỡ đi ra ngoài, còn quay đầu hào sảng nói:
“Cởi quần áo ra đi, tôi bồi thường!”
“Được rồi, mau đi thôi!”
Phó Vực cũng cùng ra khỏi thang máy, nhìn thấy Bạch Thất đưa Hà Nam vào căn phòng số 88, không khỏi nheo mắt, căn phòng đó là nơi ở của ông chủ Thủy Vân Gian, xem ra người đàn ông đó là cậu bảy nhà họ Bạch.
Vậy người phụ nữ mà anh ta gọi là “em gái” đó có thân phận gì?
Chưa từng nghe nói nhà họ Bạch có một cô công chúa.
…
Biệt thự nhà họ Trần.
Thư phòng tĩnh mịch, Trần Lâm Dụ đang tập trung tinh thần xử lý công việc, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng sột soạt của giấy tờ.
Ảnh hưởng của một bài viết còn khó giải quyết hơn những gì anh nghĩ.
Việc công bố tin kết hôn ảnh hưởng trực tiếp đến thương hiệu, bộ sưu tập trang sức
“Cả Đời Một Lòng” của Trần Thị bị cư dân mạng tẩy chay, bộ phận quan hệ công chúng đưa ra phương án giải quyết là hoãn đám cưới lại, đợi dư luận qua đi, hoặc tiếp tục lăng xê câu chuyện tình cảm giữa anh và Trác Uyển, cộng thêm hiệu ứng
“Tình yêu đích thực trong nhiều năm, nguyện thề không thay đổi”, tốt nhất là nhờ vợ cũ ra mặt, thừa nhận bản thân là kẻ thứ ba chen chân vào.
Trần Lâm Dụ chau mày, anh ghét nhất là việc lẫn lộn giữa việc công và việc tư, lại càng không tán thành việc bọn họ lăng xê, những người trong bộ phận quan hệ công chúng cho rằng anh là ngôi sao hạng ba sao?
Trần Lâm Dụ cầm bút máy, vung tay lập tức viết xuống: Tạm dừng chuỗi hoạt động của bộ sưu tập “Cả Đời Một Lòng”,