Vốn dĩ là đám cưới hào môn bậc nhất Đế Đô, thế nhưng bởi vì nguyên nhân tình huống của Lăng Vi mà hai nhà quyết định tổ chức thật kín tiếng. Trong đám cưới chỉ có người nhà của hai nhà, đã có lúc Đế Cô Hàn cảm thấy may mắn vì điều này. Nếu không có lẽ anh đã bị đám người ngoài kia cười nhạo chết.
"Con gái, con có thích người này không?"
Mẹ Lăng ngồi trước mặt Lăng Vi cười cẩn thận hỏi cô vừa chỉ vào người đàn ông trong tấm ảnh trên bàn đầu giường.
Ánh mắt của Lăng Vi vốn không hề di chuyển nãy giờ lại chuyển động theo tay bà, sau đó chạm vào nụ cười ngạo mạn của người đàn ông bên trên tấm hình.
Có thể lúc này cô không biết thích là gì, chỉ là từ lúc nhận được tấm ảnh Lăng Vi mỗi ngày đều nhìn nó một cái, trước khi đi ngủ, sau khi tỉnh dậy, lâu lâu còn ngẩn người nhìn, trong tiềm thức đã sớm thiết lập độ nhạy cảm đặc biệt của nó đối với mình, cô liền đem nó cầm lấy, nắm chặt trong tay, quật cường nhìn mẹ Lăng.
Mẹ Lăng nghĩ có thể cô đã hiểu lầm rằng bà muốn lấy lại, thế là bà vội nói: "Không phải muốn lấy của con đâu."
"Ý mẹ là nếu con thích như vậy, mẹ đưa con đi gặp người thật nhé."
Lăng Vi vẫn một bộ mơ hồ nhìn bà. Chẳng qua là dù gì cô cũng là một cô gái đã trưởng thành, còn trưởng thành lên một cách lãnh ngạo, khuôn mặt kia trầm tĩnh vừa cao quý lãnh diễm vừa xinh đẹp động lòng người, lại không có vẻ ngốc nghếch khờ khạo mà còn trong sáng thánh khiết.
Mẹ Lăng vừa chỉ vào người đàn ông trong tấm hình, nói từng chữ: "Đi gặp nó nhé."
Lăng Vi nhìn người đàn ông kia ba giây, sau đó dưới sự kinh ngạc của mẹ Lăng, cô gật đầu.
Dù chỉ là một cái gật đầu nhẹ như mây gió, khiến người ta tưởng rằng mình đã nhìn nhằm.
Mẹ Lăng mừng suýt khóc, cũng chẳng bật tâm có phải cô đã hồi phục được chút nào không, bà đè nén kích động sợ dọa đến cô mà ngậm cười nói: "Trước khi đi gặp chúng ta phải thay đồ đã nhé."
"Thay đồ. Thay đồ đẹp rồi mới đi gặp người được đúng không con gái?"
Những ngày qua Lăng Vi đối với mấy từ như thay đồ đã đạt thành một loại nhận thức tương đối, tuy cô sẽ không ý thức được bao giờ cần thay đồ gì đó nhưng chỉ cần nghe nói là cô sẽ biết là định làm gì. Chẳng qua không phải ai cũng có thể khiến cô chịu làm nghe theo. Từ lúc đó tới giờ chỉ có mỗi mẹ Lăng là thay đồ được cho cô, mà còn là phải nói mỏi miệng mới khiến cô chú ý.
Cho nên lúc này mẹ Lăng theo bản năng lập lại hai ba lần, khiến cô tiếp nhận hai từ đó. Chẳng qua lần này bà chỉ cần nói một lần là Lăng Vi đã ngồi dậy từ trên giường, chăm chú nhìn bà.
Mẹ Lăng hiểu rõ mừng rỡ vội vàng dẫn cô đi thay đồ.
Thật ra không phải không có cách để khiến cô thực hiện những chuyện đó, chẳng qua là họ không có khả năng ép buộc cô mà chỉ có thể cẩn thận đối đãi.
Mẹ Lăng đưa cô đi thay đồ, đương nhiên là thay đồ cưới.
Bởi vì Lăng Vi mà mọi hình thức đều bị giản lược đến còn đơn giản nhất, cho nên đến tận hôm đám cưới Đế Cô Hàn mới nhìn thấy Lăng Vi.
Không phải anh chưa từng thấy Lăng Vi, mà bởi vì trước đây cô vô cùng nổi tiếng nên trong đám con em thế gia chả ai không biết cô. Mà nếu phải nói một tiếng công bằng thì Lăng Vi ngược lại vô cùng phù hợp với hình mẫu người phụ nữ trong lòng anh, cũng khác xa hình tượng bình hoa của đám tiểu thư thế gia kia, nếu không thì ông nội Đế đã không khó hiểu vì sao hắn lại không chịu cưới cô.
Khi Đế Cô Hàn nhìn thấy Lăng Vi đang được mẹ Lăng dẫn tới, có khoảnh khắc anh bất giác ngẩn ngơ.
Bởi vì người con gái kia... Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, cố tình lại cho người ta một loại cảm giác không thể xúc phạm. Xúc phạm chính là tội ác tày trời.
Nghĩ như vậy, cánh tay nâng lên với mục đích tiếp nhận người con gái từ mẹ Lăng bất giác không còn gượng ép như trước đó mà còn mang theo một tia cẩn trọng đến anh cũng không nhận ra. Anh cũng không có thời gian suy nghĩ, bởi vì anh thấy mẹ Lăng càng cẩn thận hơn anh, thời điểm anh giơ tay bà lại không trao người con gái cho anh ngay mà nhìn Lăng Vi nói: "Con gái, con đồng ý đi theo nó không?"
Khoảnh khắc đó Đế Cô Hàn cứ tưởng đang đối mặt với thời khắc tuyên thệ mà bất giác nảy sinh căng thẳng khó hiểu vừa khẩn trương nhìn người con gái từ nãy giờ vẫn luôn chăm chú nhìn anh không rời.
Lăng Vi không nói gì mà lại chuyển tầm mắt đến bàn tay đang vươn ra của Đế Cô Hàn khẽ ngẩn người như đang tự hỏi. Mẹ Lăng ít nhiều đã có một chút nhận thức về con gái mình bây giờ, bà biết cô nghĩ hành động của Đế Cô Hàn là muốn mình đi theo, bởi vì bình thường khi bà muốn dẫn cô đi đâu đều vươn tay ra, đợi cô đồng ý sẽ đặt tay vào tay bà, để bà dẫn đi. Lúc này chỉ cần đợi cô quyết định có đi cùng hay không thôi.
Vài giây sau, trong ánh mắt của mọi người, Lăng Vi giơ bàn tay trắng trẻo có hơi gầy guộc khẳng khui của mình lên, như một nốt nhạc chậm mà dứt khoát đặt vào tay Đế Cô Hàn.