"Đây đúng là chuyện cậu nên chú ý khi ở bên cô chủ."
Dì Lưu mặc dù đầy vẻ muốn xem kịch vui nhưng thứ gì nên nói bà đều nghiêm túc nói rõ một lượt cho anh: "Cứ cách mấy tiếng hoặc sau khi uống nước cậu phải hỏi cô ấy có muốn đi tiểu tiện gì không, nếu không cô chủ mặc dù mắc nhưng phản ứng của trung khu thần kinh lại không nhận được tín hiệu, cô chủ sẽ không biết khi đó mình cần làm gì."
Sắc mặt Đế Cô Hàn đầy ngưng trọng.
Dì Lưu khẽ thở dài: "Mặc dù cô chủ bây giờ như một gánh nặng, nhưng mà thay vì cô ấy trở nên giống một đứa trẻ sơ sinh, khi đói thì quấy khóc chẳng hẳn thì cũng tốt hơn là cái gì cũng không nói, dù đau ốm hay sốt cao cũng không biết tìm người giúp đỡ. Ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng a..."
Bà ấy nói xong thì lắc đầu đi vào bếp, để lại Đế Cô Hàn đứng đó ngẩn người một đỗi, trong lòng không rõ là tư vị gì.
Lúc Đế Cô Hàn trở lại trong phòng, nhìn thấy người con gái vẫn đang yên vị ngồi bên mép giường nhưng trong tay lại có một khung ảnh, khi nhìn thấy rõ tấm ảnh, tâm tình còn chưa bình ổn chả anh lúc này bị sự giật mình thay thế.
Đó là anh?
Đế Cô Hàn ngạc nhiên quá đỗi nhưng nhất thời lại không lý giải được tình huống này là sao. Lăng Vi có ảnh của anh? Đã vậy... Nhìn dáng vẻ chăm chú như đang nhìn người yêu của cô... Có lẽ cô chính còn không biết người yêu là gì, Đế Cô Hàn ngũ vị tạp trần.
Lăng Vi biết anh từ trước?
Cho nên trước đây anh vốn cảm thấy nếu Lăng gia muốn tìm cho Lăng Vi một người chồng về làm bảo mẫu cũng không cần thiết phải là anh, thật ra là có nguyên nhân? Bởi vì Lăng Vi?
Trong lòng anh có rất nhiều câu hỏi nhưng lại biết Lăng Vi lúc này không thể giải thích, anh chỉ đành để chuyện này sang một bên. Chuyện quan trọng bây giờ là giải quyết chuyện sinh hoạt cá nhân của cô vợ ngốc.
Có thời điểm anh nghĩ anh nên tìm dì Lưu đến hỗ trợ, hoặc là một người nào đó trước đây từng chăm sóc cô. Nhưng anh nghĩ lại, Lăng gia vì muốn tìm một người có thể không cần cố kỵ mà danh chính ngôn thuận chăm sóc cô nên mới có đám cưới này... Anh hiện tại là chồng của cô, anh cần gì phải lo tị hiềm?
Anh không phải người hay đắn đo do dự không quyết.
Nghĩ như vậy, Đế Cô Hàn tự nhiên ngồi xuống trước mặt người con gái.
Lúc này không biết vì sao mà người con gái đã chủ động dời mắt lên mặt anh. Tuy rằng không lâu sau đó cô liền quay lại nhìn tấm hình, qua qua lại lại như đang xác nhận gì đó, dáng vẻ trông có chút ngốc, thế nhưng lại là ngốc đáng yêu.
Anh khẽ trêu: "Đó là ai?"
Anh cho rằng cô sẽ không phản ứng mình. Không nghĩ tới vừa nghe anh hỏi tầm mắt của cô đã đọng lại, chuyển từ tấm ảnh sang mặt anh một lượt rồi vươn tay chọt vào má anh như đang nói: Đó là anh.
Đế Cô Hàn giật mình, nội tâm bất giác trở nên mềm mại.
Có lẽ... Sâu trong thâm tâm Lăng Vi mất trí nhớ anh có một chỗ đứng không tồi nên cô mới đặc biệt có phản ứng với anh nhiều hơn người khác.
Nghĩ lại thì, cũng rất tốt mà.
Đế Cô Hàn vừa thỏa mãn nghĩ vừa nhẹ giọng nói với người con gái đang nhìn anh chuyên chú: "Đúng rồi, đó là anh."
"Anh là chồng em, vợ ngốc."
Lăng Vi nghẹo đầu nhìn đôi môi đang khép mở của anh, có lẽ là tò mò nó đang nói gì lại không hiểu được.
Đế Cô Hàn coi như đã nhận mệnh cô vợ ngốc thật sự khiếm khuyết năng lực nói chuyện, anh không trông cậy cô có thể đáp lại mình, mặc dù anh vẫn chọt chọt vào cằm cô, ngã ngớn nói: "Gọi chồng anh nghe."
"Gọi đi vợ. Chồng!"
"..."
Đế Cô Hàn cứ thế giống như tên đần không ngừng nổ lực cố gắng muốn cô vợ ngốc gọi mình là chồng mà không hề cảm thấy phiền.
Quậy đủ rồi anh mới đứng lên chìa tay về phía cô: "Vợ, chồng đưa em đi thay đồ tắm rửa."
"Nào, đưa tay cho anh."
Lăng Vi theo hành động đứng dậy của anh cũng ngẩng đầu theo. Khi thấy anh vươn tay ra với mình, cô không ngừng lại lâu đã đặt tay vào tay anh, cái hành động xem như quen thuộc nhất giữa họ.
Đế Cô Hàn dẫn cô đến phòng thay đồ.
Làm đại tài nữ, đại tiểu thư của Lăng gia, Lăng Vi đương nhiên cả có một phòng thay đồ xa hoa nằm bên cạnh phòng ngủ, nối liền nhau bằng một cánh cửa. Bên trong còn có cả phòng tắm, thiết kế cũng thuộc loại nối liền cả hai phòng, như vậy sau khi Lăng Vi tắm xong có thể trở lại phòng ngủ luôn.
Để cô vợ đứng trước gương, Đế Cô Hàn sờ cằm ba giây mới tiến lên.
"Vợ, anh làm đây."
Nghe cứ như việc gì hệ trọng lắm vậy. Hên là lúc này bên cạnh không có người ngoài, nếu không dáng vẻ không được tự nhiên của Đế thiếu sẽ bị người ta chê cười.
Giúp vợ mình thay đồ thôi mà, có cái gì căng.
Lúc chạm vào khóa kéo sau lưng cô, anh còn mở miệng thương lượng: "Vợ, nếu em không thích có thể đẩy anh ra."