“Chồng ơi! Vợ sợ quá!” Ngọc Ly lập tức mếu máo nhập vai diễn. Tưởng gì chứ diễn vai ăn vạ thì cô chính là nữ diễn viên xuất sắc nhất. “Ở đây có một người điên đòi ăn thịt vợ kìa!”
Võ Duy Hoàng cũng trợn mắt nhìn sang.
Tiếng la thất thanh của Ngọc Ly lập tức khiến mọi người chú ý, chỉ chỏ xì xèo bàn tán.
Võ Quốc Vượng sa sầm mặt mũi đập bàn đứng dậy quát lớn: “Đúng là chẳng ra thể thống gì cả.”
“Đấy, chồng ơi…” Ngọc Ly vội nấp ra phía sau lưng Võ Duy Hoàng làm ra vẻ vô cùng sợ hãi.
Duy Hoàng gượng cười, nhìn Võ Quốc Vượng trầm giọng nói: “Chú Vượng, bọn cháu vừa mới bước vào đây, chưa gì chú đã đập bàn quát tháo như vậy? Vợ cháu mà bị động thai là trách nhiệm thuộc về chú đấy!”
“Cái thằng này, cháu càng ngày càng chẳng ra sao. Lấy vợ rồi không còn biết đúng sai.” Võ Quốc Vượng nhìn Võ Duy Hoàng với ánh mắt bất đắc dĩ.
Thằng cháu họ xa này ông ta vẫn luôn rất để ý.
Đáng tiếc!
Nước phù sa lại để chảy ra ruộng ngoài mất rồi.
Ngọc Ly nghe tới hai tiếng “có thai” thì lập tức giật mình trong nháy mắt quên mất phản ứng. Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cái gáy cao sáng sủa của Duy Hoàng như đang nhìn cái chân gà, thật chỉ muốn nhảy lên cắn một ngụm.
[Anh dám bảo tôi mang thai? Sau này lấy đâu ra thai để mà đẻ hả?]
[Đồ… đồ… ngu!]
Ngọc Ly hít thật sâu, nén lại tức giận.
Lúc này cần phải đoàn kết để chống giặc ngoài.
[May cho anh lắm đấy!]
Sau đó cô ló đầu ra nói với Võ Quốc Vượng: “Cũng không phải việc của ông!”
[Cha mẹ anh ta còn chưa lên tiếng đâu. Ông có quyền gì tự nhiên nhảy ra ầm ầm quát mắng. Nơi này là nhà ông à?]
Đúng lúc này cha mẹ Duy Hoàng từ đâu lo lắng chạy tới. Lam Anh chạy vội lại kéo Ngọc Ly về phía mình quan tâm hỏi: “Con có thai rồi hả? Cái thằng Hoàng này không nói năng gì với mẹ hết.”
“…” Anh ta tự có đâu phải con.
Con còn đang sốc đây này.
“Thôi đi vào trong đi đừng đứng đây nữa.” Ông Trung nói với vợ rồi nhìn Hoàng: “Còn không mau vào thắp hương.”
“Vâng ạ.” Võ Duy Hoàng bị Ngọc Ly vừa lườm vừa véo vào eo cho một cái lạnh sống lưng tê cả người bây giờ mới kịp phản ứng lại, anh gãi đầu bước theo ba người phía trước.
Cả nhà người ta vui vẻ đi vào trong, Ái Lan và bà cô già họ Võ đứng ở một góc sân nghiến răng nghiến lợi nhìn theo.
“Bà ơi, sao hai bác lại có vẻ bênh vực nó như thế!”
“Hừ!” Bà già đó không nói gì thêm quay người đi vào.
Hôm nay là ngày giỗ tổ họ Võ, nhưng gia đình bà ta cũng chỉ là một nhánh nhỏ xa lắc xa lơ, cố tình tìm tới lấy cớ đi lại cho gần gũi mà thôi. Vì vậy mà tiếng nói đúng là không có trọng lượng.
[Chờ đấy, hôm nay tôi không làm được gì cô tôi sẽ là, là con chó.] Ái Lan tức giận dậm chân bỏ vào phía sân sau.
[Đám người mấy cô mấy thím ở đây chính là loại phụ nữ ghê gớm chanh chua thích xen vào việc nhà của người khác, để tôi xem cô điên nổi với bọn họ không.]
Đừng nói cô là kẻ ngốc, cô càng nhiều tội lắm tật người ta lại càng thích “quan tâm”.
***
“Tôi nghe nói, vợ của thằng Hoàng chính là một con ngốc! Vừa nãy còn lên cơn khóc lóc một trận ầm ĩ bên ngoài cổng kia kìa! Cháu dâu trưởng mà như vậy thì về sau dòng họ Võ này sẽ như thế nào?” Một bác gái béo ục ịch ngồi têm trầu nói chuyện với mấy bà già cùng bàn nước.
“Hả... bà nghe chuyện đó ở đâu thế? Chuyện này mà cũng dám nói bậy!” Bà cụ có mái tóc bạc trắng vừa tóm tém nhai trầu vừa hỏi.
“Tôi đâu có dám cụ ơi! Vừa nãy tôi chạy ra sân trước, thấy con bé đó gào khóc ngay cổng, bao nhiêu người nhìn thấy.” Bà Vân nói như thề thốt.
“Vậy thì, dòng họ Võ này đúng là gặp rắc rối lớn rồi! Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Một cụ già khác miệng bỏm bẻm nhai trầu rầu rĩ nói.
“...” Không có chuyện mới lạ.
Ái Lan đứng gần đó hí hửng cười rồi lại đi chỗ khác truyền tin.
Trong lúc này, Ngọc Ly vẫn hồn nhiên chẳng hề hay biết rắc rối đang tới gần. Cô còn đang ngồi bắt chéo chân cắn hạt dưa mãi trong góc hành lang tận cuối sân nhìn ra ao cá.
Cảnh đẹp ở vùng quê này thật yên bình.
Chẳng vội vã như cuộc sống nơi thành thị trước kia của cô.