Diệp Oản Oản không thể không biết tự xưng là trái tim nhỏ của Tư Dạ Hàn có nghĩa là gì, mặt đầy vẻ chính nghĩa thúc giục, "Nhanh nha, nhanh nha..."
Tư Dạ Hàn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lém lỉnh của cô nàng, từ trong ánh mắt như đầm băng của hắn dâng lên ngọn lửa, tầm mắt lưu luyến mãi không thôi dừng trên cần cổ trắng nõn ưu mỹ của nàng. Ngay sau đó, ngón tay khẽ vuốt ve gò má của cô gái, chậm rãi nhích tới gần, "Mặc dù không phải là do anh yêu cầu... Bất quá..."
Nam nhân vừa nói, vừa nhẹ nhàng hôn trên cổ của nàng, đôi môi ấm áp mút lấy da thịt nhẵn nhụi...
Bất quá, cái yêu cầu này, hắn rất vui lòng thỏa mãn.
Phi lễ chớ nhìn!
Phía trước, Hứa Dịch vội vàng kéo vách ngăn ở giữa lên, để khỏi phải ăn thức ăn cho chó quá độ…
...
Chiếc xe màu đen chậm rãi rời khỏi trường học.
Thời khắc này, Diệp Oản Oản cũng không biết, phía sau nàng cách đó không xa, Hàn Thiên Vũ chẳng biết từ lúc nào đã ngừng ở đối diện Đại Học Truyền Thông Đế Đô, đang nhìn chằm chằm phương hướng bọn họ rời đi, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Thiên Vũ, sao vậy?" Người đại diện của Hàn Thiên Vũ, Phí Dương hoài nghi truy hỏi.
Mới vừa rồi Hàn Thiên Vũ quay phim xong chuẩn bị rời đi, kết quả thời điểm xe vừa chạy ra khỏi trường, lại đột nhiên bảo hắn ngừng lại.
Hắn vừa mới nhìn thấy bạn trai của Diệp Bạch ở trước cửa trường học, tiếp đó một nữ sinh leo lên xe...
Hai người cũng không tiếp xúc gì cùng nhau, chỉ thấy nam nhân kia giúp cô gái mở cửa xe ra.
Có khả năng chỉ là bằng hữu hay thân thích không?
Hàn Thiên Vũ nghĩ như thế, vốn là đã chuẩn bị rời đi, nhưng lại cảm thấy không yên tâm, cuối cùng vẫn chọn mở miệng nói, "Dương ca, làm phiền anh đi theo chiếc xe màu đen phía trước kia."
"Hả? Đi theo chiếc xe kia để làm gì?" Phí Dương không hiểu.
"Đừng hỏi, nhanh!"
"Ồ, được rồi..."
Phí Dương hiểu rõ Hàn Thiên Vũ, biết hắn không phải là loại người tùy tiện làm loạn như vậy. Một khi nói vậy, nhất định là có nguyên nhân gì đó, vì vậy vội vã lái xe đuổi theo.
Trung tâm thương mại xa xỉ hạng nhất Đế Đô.
Hàn Thiên Vũ đi thẳng một đường đến bãi đậu xe lớn chứa được cả trăm chiếc xe. Khoảng thời gian này lưu lượng xe lưu thông rất lớn, việc hắn theo dõi cũng không bị đối phương phát hiện.
"Híc, Thiên Vũ, trong chiếc xe trước mặt kia rốt cuộc là người nào? Chúng ta theo dõi bọn họ để làm gì?" Phí Dương đầu óc mơ hồ, không hiểu Hàn Thiên Vũ vì sao đột nhiên lại nổi hứng lên như thế này.
Hàn Thiên Vũ không nói gì, ánh mắt từ đầu đến cuối đều rơi vào trên chiếc xe trước mặt.
Chỉ thấy hai người bên trong xe cùng nhau xuống xe, lần này, thiếu nữ khoác lấy cánh tay của nam nhân. Có thể thấy, quan hệ hai người tuyệt đối không bình thường.
Rất nhanh, một nam một nữ hướng về chính giữa thang máy đi tới, sau đó theo thang máy đi tới cửa hàng tổng hợp.
Lần trước tại rạp chiếu phim, nhìn thấy người nam nhân kia cùng nữ nhân khác ở chung một chỗ, hắn đã có cảm giác không được bình thường. Chẳng qua là sau đó Diệp Bạch giải thích, nói đó là nữ nhân họ có quen biết trước, cho nên hắn cũng không nói gì.
Vậy lần này lại là có chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ người nam nhân kia lừa gạt Diệp Bạch, vẫn còn đang âm thầm lui tới cùng nữ nhân?
Diệp Bạch thích hắn như vậy, thậm chí nguyện ý vì hắn không để ý trở ngại thế tục...
Sắc mặt Hàn Thiên Vũ càng lúc càng khó nhìn, không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức đeo khẩu trang và kính râm vào, nhanh chóng mở cửa xe ra đi theo.
Hắn nhất định phải xác nhận một chút, nếu như là hiểu lầm là tốt nhất, nếu như không phải...
Bên cạnh, Phí Dương nhìn mà bị dọa cho sợ, "Này, Thiên Vũ! Cậu đây là muốn làm gì! Cậu điên rồi sao?"
Hàn Thiên Vũ là nhân vật của công chúng, xuất hiện tại nơi công cộng như thế này, nếu như bị nhận ra, nhất định sẽ đem lại sự hỗn loạn...
"Dương ca, tôi tự có chừng mực!" Hàn Thiên Vũ luôn luôn lý trí, lần này lại cũng không thèm để ý tới lời khuyên của Phí Dương.