Hàn Thiên Vũ nghe vậy càng thêm kinh ngạc, "Felix là anh ruột cậu, vậy cậu là..."
Diệp Oản Oản lộ ra một nụ cười: "Lần nữa tôi tự giới thiệu mình một chút vậy, tôi họ Diệp, tên là Diệp Oản Oản, là em gái của Diệp Mộ Phàm."
Hàn Thiên Vũ sắc mặt kinh ngạc, bất quá, cái kết quả này, cũng là hợp tình hợp lý.
Khó trách nàng lại sẽ cùng Diệp Mộ Phàm mở công ty, không nghĩ tới nàng lại là Diệp gia thiên kim...
Tin đồn có liên quan đến vị tiểu thư Diệp gia kia, trong giới cũng có nghe qua một chút. Đại khái đều nói là nàng hoang đường nghịch ngợm, không học vấn không nghề nghiệp. Thậm chí còn có người nói là dung mạo xấu vô cùng, nói vị hôn phu của nàng quả thực là không cách nào chịu được, mới giải trừ hôn ước với nàng...
Bây giờ nhìn lại, tin đồn thật sự không thể tin!
Diệp Oản Oản bưng ly nước chanh bên cạnh lên, uống một hơi cạn sạch, thở phào nhẹ nhõm, "Hi, cũng còn may hôm nay người gặp phải là cậu! Nếu là Cung Húc, tôi sợ là muốn mất luôn cái mạng già này rồi!"
Hàn Thiên Vũ nghe ra dường như trong lời nói của Diệp Oản Oản có hàm ý, không khỏi hỏi dò, "Cung Húc thì thế nào?"
Diệp Oản Oản nhíu mày, "Cậu không cảm thấy kỳ quái vì sao lúc tôi mới bắt đầu, lại dùng phương pháp gì để cho Cung Húc nghe lời sao?"
Hàn Thiên Vũ: "Quả thật là vô cùng tò mò."
Chẳng qua là hắn chưa bao giờ sẽ hỏi thêm.
Dĩ nhiên, những người trong nghề này tò mò vì chuyện này, cũng không chỉ có mỗi mình hắn.
Khi đó Cung Húc vẫn là nghệ sĩ dưới tay Chu Văn Bân, thậm chí còn được Chu Văn Bân giựt dây thực hiện đủ loại chèn ép với Lạc Thần, sau đó lại đột nhiên phản bội đến với Diệp Bạch bên này...
Diệp Oản Oản nâng cằm lên, ho nhẹ một tiếng mở miệng nói, "Có gì lạ đâu, thật ra thì mứt hoa nhỏ mà Cung Húc đang một mực tìm kiếm khắp nơi chính là..."
Hàn Thiên Vũ nhất thời phản ứng lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ mà mở miệng: "Chẳng lẽ... Là cậu!?"
Diệp Oản Oản buông tay, "Không sai... Chính là tôi..."
Hàn Thiên Vũ: "..."
Hắn đột nhiên không biết nên nói cái gì...
Diệp Oản Oản nói, "Vô tình gặp được Cung Húc hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, sau đó tôi cũng không nghĩ tới Cung Húc sẽ tìm tôi khắp nơi... Truyện được dịch tại T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N, cập nhật nhanh nhất! Khi đó, vừa vặn tôi đang cùng đấu với Chu Văn Bân. Hắn quang minh chính đại không chơi thắng tôi, liền lợi dụng Cung Húc chèn ép tôi, muốn cướp nhân vật của Lạc Thần. Đây là do Chu Văn Bân chơi xấu, Cung Húc tên kia lại ngang ngược không biết lý lẽ, ỷ thế hiếp người, vậy cũng chớ trách tôi cũng dùng thủ đoạn không bình thường, đúng không?
Cho nên tôi liền dứt khoát cầm hình của mình đi tìm Cung Húc, nói chỉ cần hắn ngoan ngoãn nghe lời, sẽ nói cho cậu ấy biết tung tích của mứt hoa nhỏ..."
"Chuyện này..." Hàn Thiên Vũ nghe được mà dở khóc dở cười, hoàn toàn không nghĩ tới chân tướng sự tình lại có thể sẽ là như vậy.
"Sau đó, cùng nhau làm việc chung, tôi phát hiện thật ra con người của Cung Húc cũng không tệ lắm, chính là vì không có ai dẫn dắt, nên mới bị lệch hướng..." Diệp Oản Oản mở miệng nói.
"Vậy, cậu vẫn định một mực dùng nam trang?" Hàn Thiên Vũ hỏi.
"Dùng nam trang cũng không có gì xấu, ngược lại còn khá là tiện. Chẳng qua là Cung Húc và Lạc Thần bên kia, dù sao mọi người đều quen lâu như vậy rồi, một mực lừa gạt cũng không tốt lắm. Khi nào có cơ hội thích hợp tôi sẽ nói cho bọn họ biết. Bây giờ là thời kỳ mấu chốt, không thể để cho bọn họ phân tâm."
Còn phải chờ tâm trí của Cung Húc hơi hơi thành thục một chút, để tránh bị bình giấm chua nhà nàng đem hắn dìm chết…
Diệp Oản Oản nghĩ tới mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, "Thiên Vũ, cũng còn may là cậu so với hai hài tử kia chững chạc tỉnh táo hơn rất nhiều, cho nên ngày hôm nay tôi mới dám nói thẳng nói thật, nếu không tôi thật sự lo đến chết mất thôi!"
Hàn Thiên Vũ nghe vậy, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hình trái xoan cùng con ngươi sáng chói của nàng, lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, "Thật ra thì, tôi không có…tỉnh táo…như cậu tưởng tượng đâu!"
Diệp Oản Oản vội vàng chắp hai tay, "Xin lỗi, xin lỗi! Làm cho cậu bị sợ hãi!"