Nghe được lời của Diệp Oản Oản, tân khách ở đây bàn tán ầm ĩ.
"Diệp Oản Oản, ngươi nói cái gì? Ta thấy ngươi bị điên rồi! Nhẫn đính hôn của Y Y làm sao lại trở thành nhẫn của ngươi?" Lương Mỹ Huyên nghe mà ngu người luôn rồi.
Diệp Oản Oản tỏ vẻ đầy đau lòng mở miệng, "Nhị thẩm, đây có phải là nhẫn của tôi hay không, trong lòng của bà không biết rõ sao? Ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên tôi biết, kỹ thuật diễn xuất của nhị thẩm bà, lại có thể tốt như vậy!
Chiếc nhẫn phỉ thúy này, vốn chính là của tôi, tôi đều để trong phòng. Là bà lẻn vào phòng tôi, trộm đi chiếc nhẫn này, đây là chính tôi tận mắt nhìn thấy!"
Diệp Oản Oản chỉ vào Lương Mỹ Huyên, nghiêm nghị trách mắng, mặt tỏ vẻ đầy tức giận đến cực hạn, nhưng lại cố ẩn nhẫn, cố gắng không để cho mình mất khống chế.
"Ngươi... Ngươi…Cái con nha đầu chết tiệt, ngươi nói cái gì? Ta trộm chiếc nhẫn của ngươi?" Lương Mỹ Huyên rít lên thành tiếng.
"Oản Oản, cô không nên nói bậy!!" Diệp Y Y nhìn Diệp Oản Oản, chân mày nhíu chặt lại.
"Tôi nói bậy?" Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng: "Nguyên bản, tôi một mực đều dự định nhắm một mắt mở một mắt. Nếu các người đã thích, tôi coi như là đem chiếc nhẫn tặng cho các người, coi như lễ vật chúc mừng... Ai ngờ đâu, các người lại đối xử với tôi như vậy..."
Nhìn thấy Diệp Oản Oản lập luận sắc xảo, bộ dáng đầy ủy khuất, Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân thần sắc vô cùng kinh ngạc, trố mắt nhìn nhau.
Nguyên bản hai người đều không tin con gái mình sẽ đi ăn trộm, giờ phút này nghe Diệp Oản Oản nói, nhất thời đều tin tưởng không nghi ngờ chút nào.
"Không sai!" Diệp Mộ Phàm đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức tiến lên, nhìn kỹ chiếc nhẫn phỉ thúy này, phối hợp với Diệp Oản Oản mở miệng nói: "Chiếc nhẫn này, là Oản Oản tốn số tiền lớn mới mua được, tôi biết rất rõ ràng. Tôi cứ thắc mắc đoạn thời gian gần đây chiếc nhẫn của Oản Oản làm sao lại không còn... Nguyên lai là các ngươi ăn trộm, ác tâm! Ngay cả người nhà mình cũng đều trộm! Phi!"
"Ngươi... Ngươi bớt nói hưu nói vượn!" Lương Mỹ Huyên sắc mặt âm trầm, thật giống như có thể chảy ra nước.
"Nhị thẩm, lần trước tôi tận mắt nhìn thấy, bà lén lén lút lút đi vào phòng của tôi trộm chiếc nhẫn. Thấy bà muốn chúc phúc cho con gái nên tôi có thể thông cảm được. Ngờ đâu bà không chỉ ăn trộm đồ của tôi, mà trộm đồ thì cũng thôi đi, cuối cùng còn muốn vu hãm tôi!" Diệp Oản Oản lắc đầu than thở, mặt đầy ủy khuất.
"Nha đầu chết tiệt, ngươi ăn nói lung tung, ta thấy ngươi là thẹn quá hóa giận trả đũa! Ngươi nói lời như vậy có chứng cớ gì sao?"
"Như thế, nhị thẩm bêu xấu tôi ăn trộm chiếc nhẫn, có chứng cớ sao? Các người có chứng cớ gì có thể chứng minh, chiếc nhẫn này, là của các người?"
"Quả thật là buồn cười! Đây chính là nhẫn đính hôn của Y Y, không phải là của Y Y, chẳng lẽ lại là của ngươi sao?" Lương Mỹ Huyên nổi giận.
Lúc này, Diệp Y Y tỏ vẻ đầy cầu khẩn nhìn về phía Cố Việt Trạch xin giúp đỡ.
Cố Việt Trạch mở miệng nói, "Đây đúng là nhẫn đính hôn tôi mua cho Y Y."
Diệp Oản Oản nói xong, nhìn về phía Cố Việt Trạch, cặp mắt đột nhiên trợn to, rơm rớm nước mắt, "Anh... Cố Việt Trạch... Em thật không nghĩ tới... Ngay cả anh cũng giúp đỡ bọn họ cùng nhau bêu xấu em... A... Thôi đi... Em sớm nên biết..."
Cố Việt Trạch nghe vậy, hơi nhíu mày, nữ nhân này, đang giở trò quỷ gì?
Người chung quanh thấy một màn như vậy, tất cả đều đã ngây ngẩn.
"Rốt cuộc là tình huống gì?"
"Còn có thể là cái gì... Nhất định là nguỵ biện rồi!"
Thời điểm ngay khi đám người đang bàn tán xôn xao, Diệp Oản Oản ánh mắt đanh lại, nghiêm nghị mở miệng, "Được! Rất tốt! Đó chính là nói, các người từ đầu đến cuối đều là nói suông không có chứng cớ, đúng chứ? Bất quá, tôi tới bây giờ đều không có thói quen ngậm máu phun người, tôi có chứng cớ có thể chứng minh, chiếc nhẫn này, chính là của tôi!"