Lý giáo sư nhìn chằm chằm khuôn mặt của nam nhân, theo bản năng lặng yên cất tấm ảnh chụp con mình đi, sau đó nhìn về phía Diệp Oản Oản, thần sắc chần chờ, "Oản Oản, vị này là…?"
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ che mặt, chỉ có thể thành thật trả lời, "Ho khan, cái đó... Lý giáo sư, đây... đây chính là bạn trai con!"
Lý giáo sư: "..."
Cái này gọi là thích xấu xí?
Chẳng lẽ là hắn quá già rồi, thẩm mỹ theo không kịp người trẻ tuổi bây giờ rồi sao?
Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản yên lặng không nói gì, đã hoàn toàn không dám đối mặt với ánh mắt của Lý giáo sư.
Có lầm hay không vậy?! Nàng mới vừa nói xong chính mình thích xấu xí, Tư Dạ Hàn liền xuất hiện.
Tự đá vào mông mình, mà còn đá đến sưng vù lên có được hay không…
"Vậy chuyện kia, Lý giáo sư, không có chuyện gì nữa, chúng con đi trước đây!"
Chờ đã chạy xa được chút ít, không còn thấy Lý giáo sư nữa, Diệp Oản Oản mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bên này mới vừa thở phào một hơi, bên kia da đầu đã toát lên một luồng khí lạnh…
Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của Tư Dạ Hàn, "Thích xấu xí?"
Diệp Oản Oản: "Ặc..."
Tư Dạ Hàn: "Có cảm giác an toàn?"
Diệp Oản Oản nuốt nước miếng, lập tức phản bác: "Làm sao có thể!!! Đó là bởi vì Lý giáo sư luôn muốn làm mai cho em cùng con trai ông ta, còn nói con trai ông ta rất tuấn tú gì gì đó. Em nói em có bạn trai ông ấy lại không tin, em quả thực không có cách nào, cũng chỉ có thể thuận miệng nói là em thích xấu xí thôi!"
Diệp Oản Oản nói xong, ma mãnh mở ra đoạn video mà nàng vừa bật chế độ tự quay lúc nãy, sau đó đem điện thoại di động đưa tới trước mặt của Tư Dạ Hàn, "Anh xem một chút đi, thực sự là em nói qua loa lấy lệ để từ chối Lý giáo sư mà! Em bên này mới vừa nói xong, anh liền xuất hiện, làm hại mông em bị đá sưng vù rồi này!" *xoa xoa mông*
Gương mặt Tư Dạ Hàn phản chiếu trong điện thoại di động, nơi khóe miệng xuất hiện một nụ cười không dễ gì phát giác được: "..."
Thấy thần sắc Tư Dạ Hàn hoà hoãn lại, Diệp Oản Oản vội vàng nói lảng sang chuyện khác, "A, đúng rồi, sao anh lại đột nhiên tới vậy?"
Tư Dạ Hàn nhìn cô nàng một cái, đem bó hoa hồng lớn trong tay chuyển đến trước mặt nàng, môi mỏng khẽ mở: "Chúc mừng em tốt nghiệp!"
"A..." Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm bó hoa trong ngực Tư Dạ Hàn, nhất thời sững sốt, quả thật là thụ sủng nhược kinh, "Bó... Bó hoa này là tặng cho em?"
Tư Dạ Hàn liếc nàng một cái, "Nếu không thì là cho ai?"
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, vội vàng ôm lấy bó hoa kia, "Chính là của em, bó hoa này là của em!"
Nàng chính là quá kinh ngạc, không nghĩ tới chỉ số EQ của Tư Dạ Hàn lại có thể có tiến bộ lớn như vậy.
"Anh là bởi vì hôm nay em tốt nghiệp, nên…cố ý tới?" Diệp Oản Oản thử hỏi dò.
Thần sắc của Tư Dạ Hàn dường như có vài phần không tự nhiên, tránh được tầm mắt của nàng, "Ừm."
Diệp Oản Oản ôm lấy bó hoa hồng, cảm giác trống vắng vì phải tốt nghiệp một mình nhất thời được lấp đầy, "Em còn tưởng rằng em phải tốt nghiệp một mình cơ đấy! A Cửu, cảm ơn anh..."
Tư Dạ Hàn ngắm thiếu nữ ôm hoa tươi trong ngực, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời tỏa nắng, vẻ mặt anh không khỏi ngây dại đi…
Diệp Oản Oản thật vui vẻ đi chung với Tư Dạ Hàn đến bên cạnh xe.
Tư Dạ Hàn vừa mới mở cửa xe, Diệp Oản Oản liền nhìn thấy Đường Đường cũng ngồi ở trên ghế sau, nhất thời thần sắc càng thêm vui mừng, "Đường Đường bảo bối!!!"
Trong ngực của Đường Đường đang ôm lấy một cái bánh ngọt rất lớn, nhìn thấy Diệp Oản Oản cũng vui vẻ không thôi, "Mẹ! Chúc mừng mẹ tốt nghiệp!"
Cậu bé nói xong cũng muốn nhào vào trong ngực Diệp Oản Oản, bỗng bên tai truyền tới âm thanh nhắc nhở của Tư Dạ Hàn: "Cẩn thận bánh ngọt!"
Cậu bé lúc này mới nhớ tới là mình còn đang cầm bánh ngọt, chỉ có thể ấm ức mà ngoan ngoãn ngồi xuống.
A! Có chút hối hận lựa chọn cầm bánh ngọt mà không phải là cầm hoa hồng rồi...