"Bảo bối à..." Nhiếp Vô Danh cẩn thận từng li từng tí cười cười tiến lên trước.
Chân mày đẹp mắt của cậu bé nhất thời nhíu lại.
Nhiếp Vô Danh đã quá quen thuộc, đón lấy ánh mắt cảnh cáo của tiểu gia hỏa, lập tức thức thời mà đổi lời nói, "Ho khan khục... Đường Đường... Cậu có một tin tốt, còn có một tin xấu... Con muốn nghe cái nào trước?"
Cậu bé nhìn hắn một cái: "Cậu chỉ có 5 phút."
Nhưng mà, kiểu mở lời vòng vo kia cũng thất bại.
Nhiếp Vô Danh không thể làm gì khác ngoài tự mình mở miệng: "Cậu đây nói tin xấu trước vậy..."
Chia tay sớm, bớt đau khổ cho rồi…
Nhiếp Vô Danh quằn quại nửa ngày, rốt cuộc nơm nớp lo sợ mở miệng: "Chuyện là, thật ra thì là chúng ta không cẩn thận nghĩ sai rồi... Hiện tại người đang cùng con ở chung một chỗ, cũng không phải là mẹ của con..."
Ngay khi Nhiếp Vô Danh nói câu, "Không phải là mẹ của con"; Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé cơ hồ bỗng lạnh đi.
Đôi mắt đen nhánh của Đường Đường không hề chớp mắt một cái nhìn chằm chằm hắn, "Cậu mới vừa nói, là cậu nghĩ sai rồi?"
Tiểu ma đầu cố ý nhấn mạnh ba chữ "Nghĩ-sai-rồi", hơn nữa ánh mắt quả thật cứ như tia X-quang, quá có lực xuyên thấu rồi!
Nhiếp Vô Danh thật sự là đỡ không được, chỉ có thể nói thật, "Được rồi, được rồi... Không phải là ta nghĩ sai rồi... Là ta cố ý lừa gạt con!! Bất quá ta thật sự là không có cách nào, ta cũng là lo lắng con chạy loạn khắp nơi sẽ có nguy hiểm, chỉ có thể tìm một người giả trang mẹ của con. Nhờ cậy nàng trước khi tìm được cha mẹ ruột của con, tạm thời chiếu cố cho con một chút.."
Trước khi tiểu ma đầu tức giận, Nhiếp Vô Danh vội vàng đưa ra Thượng Phương Bảo Kiếm, "Bất quá con yên tâm, mẹ ruột con đã tìm được, lần này tuyệt đối là thực sự! Một giờ trước kết quả kiểm tra DNA đã có rồi, cho nên ta lập tức mới tới đón con!"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường từ đầu tới cuối đều không có biểu tình gì, mãi đến khi nghe được câu mẹ ruột tìm được kia, ánh mắt mới hơi hơi thay đổi một chút, bất quá rất nhanh lông mi thật dài liền lần nữa rũ xuống.
Đây nếu không phải trầm mặc trước khi bùng nổ, vậy chính là trầm mặc trước khi diệt vong nha…
Nhiếp Vô Danh đang lo lắng, cậu bé vẫn một mực trầm mặc bỗng đột nhiên mở miệng: "Mẹ con nói cái gì?"
Nhiếp Vô Danh vội vàng trả lời: "Mẹ con? Ta cũng không biết nàng nói cái gì, vẫn chưa gặp được nàng đâu, vẫn phải đợi khi trở về..."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường hơi hiện lên vẻ tức giận, trở giọng: "Ta nói là mẹ ta!"
"Ta nói là mẹ ta...???" Nhiếp Vô Danh đang lẩm bẩm theo, chợt đột nhiên phản ứng lại, thử thăm dò mở miệng, "Híc, con nói là... Diệp Oản Oản sao? Ta đã nói qua với nàng chuyện mẹ ruột con đã tìm được rồi, sau đó nàng không nói gì cả... Đồng ý để cho ta qua đây giải thích với con một chút!
Chuyện này, Đường Đường à, trong chuyện này, đúng là ta lừa con, nhưng ta thật sự không phải là cố ý! Lại nói, con xem, hiện tại mẹ ruột con không phải là đã tìm được rồi sao, ta cũng coi như là lấy công chuộc tội, có đúng hay không? Có thể tha thứ cho ta lần này hay không?"
Đường Đường mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm ông cậu chuyên hố hàng này của mình: "Cậu, cậu cho rằng kỹ thuật lừa gạt của cậu rất tốt?"
Nhiếp Vô Danh ngẩn người, "Hả... Có ý gì?"
Đường Đường không hề trả lời, chẳng qua chỉ nghiêm mặt ngồi ở chỗ đó: "Bảo ta trở về cũng được, nhưng ta có yêu cầu."
Từ ban đầu nhóc đã không hề tin tưởng người cậu không đáng tin cậy này của mình, chẳng qua là bỏ qua hết tất cả hoài nghi mà thôi…
Nhóc yêu mẹ.
Việc mẹ là ai không có quan hệ.
Nhiếp Vô Danh nghe vậy nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vậy là tiểu ma đầu tha cho hắn một lần rồi hả?
Nhiếp Vô Danh lập tức nói, "Dĩ nhiên có thể, bất kể là yêu cầu gì đều có thể! Cho nên, yêu cầu của con là…?"