"Mẹ ruột đều đã tìm được... Còn làm phiền tôi làm gì!?" Nhiếp Vô Danh lẩm bẩm một câu trong miệng, nhưng đành bất đắc dĩ chỉ có thể kết nối video.
Trong video, một nơi bên trong trang viên, tiểu ma đầu mặc một thân tiểu âu phục màu đen phong cách Anh, đang ngồi ở trong đại sảnh.
"Tiểu tổ tông, lại làm sao rồi?!" Nhiếp Vô Danh nặn ra mặt mày vui vẻ.
Đường Đường trầm mặc trong chốc lát, lúc này mới nhìn về phía Nhiếp Vô Danh trong video, chậm rãi mở miệng nói: "Mẹ... có khỏe không?"
"Mẹ con có khỏe hay không, con đi hỏi bà nội đi, nha!! Không đúng, chính con cũng đang ở nhà cơ mà! Mẹ con có khỏe không làm sao con lại không biết?" Nhiếp Vô Danh nói.
Thần Hư đạo nhân: "..."
Nhất Chi Hoa: "..."
Ngoại Quốc Dời Gạch: "..."
Băng Sơn Nam: "?"
Thần Hư đạo nhân không nhịn được trợn trắng mắt. Ngay cả hắn cũng đều biết, “Mẹ” trong miệng tiểu ma đầu này, rõ ràng chính là Hữu Danh lão bản của bọn hắn có được không!? Đội trưởng đây rốt cuộc là chỉ số IQ biến dị đến mức nào mới có thể thấp được đến như vậy?
Mãi đến lúc này, Nhiếp Vô Danh sau khi được Nhất Chi Hoa nhỏ giọng nhắc nhở, mới rốt cục có phản ứng, “Mẹ” trong miệng Tiểu Ma Vương, chắc là Diệp Oản Oản ở đối diện...
"Ồ, mẹ con khỏe vô cùng nha! Tại trong trí nhớ của ta, mẹ con chưa bao giờ có thời điểm không khỏe..." Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút, mở miệng nói, ngay cả câu từ cũng không thèm thay đổi lấy một chút.
"Mẹ khỏe là tốt rồi…!!" Thanh âm của tiểu ma đầu tựa hồ có chút thất lạc, muốn nói cái gì, lại không hề nói ra. Trong con ngươi ảm đạm chứa đầy vẻ cô đơn cùng nhớ nhung cũng đã đủ biểu đạt tâm tình của nhóc.
Diệp Oản Oản nhìn thấy Đường Đường trong video, đáy mắt bỗng xuất hiện một tầng sương mù ảm đạm.
Đang lúc này, điện thoại di động của Nhiếp Vô Danh khẽ đảo, ánh mắt Đường Đường liếc xéo qua lập tức thấy được người bên cạnh Nhiếp Vô Danh...
"Mẹ...!!" Một khắc kia khi thấy được Diệp Oản Oản, con ngươi của Đường Đường nhất thời sáng lên, tựa như có chứa ngàn vạn ngôi sao, giống như chùm sáng đầu tiên khi vũ trụ khai thiên tích địa.
"Đường Đường, ở nhà có khỏe không…?" Diệp Oản Oản thu liễm tâm trạng, trên mặt lộ ra một nụ cười.
"Nếu như có mẹ ở đây…sẽ tốt hơn!" Hai con ngươi của Đường Đường thẳng tắp nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
Nghe vậy, Diệp Oản Oản không khỏi bật cười. Tên tiểu tử này, tương lai còn dài, sợ là sẽ có không biết bao nhiêu cô gái bị hắn làm mê hoặc đến chết đi sống lại đây…
"Mẹ... Đường Đường muốn nghe mẹ ca hát!" Đường Đường sau khi yên lặng một lát, ánh mắt mong đợi nhìn về Diệp Oản Oản nói.
Trước đây, mỗi buổi tối đều là Diệp Oản Oản ở trước giường của Đường Đường ca hát dỗ cậu bé ngủ, mà sau khi trở lại Độc Lập Châu, tiếng hát quen thuộc không còn sót lại chút gì. Không phải là không thích ứng, mà thực sự cũng không có cách nào thích ứng...
"Mẹ... Chúng ta... sau này còn có thể gặp mặt sao?" Đường Đường chớp chớp mắt to, nhìn Diệp Oản Oản.
Nhưng mà, lần này, Diệp Oản Oản cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Trước đây nàng đã đáp ứng Đường Đường có cơ hội sẽ đi gặp cậu bé, nhưng mà, nguyện ước của nàng dù là tốt đẹp, nhưng để thực hiện lại là muôn vàn khó khăn, huống chi hiện tại ở trong nước cũng đã là tình thế vô cùng rối loạn…
Độc Lập Châu vô cùng bài xích ngoại lai, người ngoài tùy tiện tiến vào, sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Mà mẹ ruột của Đường Đường đã tìm được, cũng không có đạo lý nào nhóc sẽ lại quay trở lại Hoa quốc...
Hơn nữa, từ Độc Lập Châu đến Hoa quốc, muôn sông nghìn núi, xa xôi cách trở.
Có lẽ, duyên phận của nàng cùng Đường Đường, đã sớm tại thời điểm Đường Đường tìm ra mẹ ruột, cũng đã kết thúc! Đây là số mạng, không cách nào kháng cự được, cho dù trong lòng nàng và Đường Đường có muốn hay không, cũng không có cách nào.
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng, một cô gái tướng mạo tinh xảo đột nhiên đi vào phòng khách, trong tay bưng một chén canh vi cá, đi tới trước người Đường Đường.
Đem canh vi cá ném ở một bên, sau khi thấy Diệp Oản Oản trong video, chân mày cô gái này nhíu sâu lại: "Đường Đường, cô ta là ai?"