"Được... Được rồi, cô đừng kích động, tôi đem đứa bé để xuống." Lão già dùng ngữ điệu mềm mỏng, cơ hồ vô cùng sợ trong lúc kích động nàng sẽ đem hắn bắn nổ đầu.
Rất nhanh, lão già đem Cầu Cầu nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất.
Sau khi hạ xuống, Chu phu nhân lập tức tiến lên, một tay đem Cầu Cầu ôm vào trong ngực.
"Ha ha, vị tiểu thư này, cô có gì suy nghĩ không thông, lại nhất định phải tự mình muốn chết mang theo súng lục? Cô xem, tôi cũng đã làm theo yêu cầu của cô rồi, hiện tại, chúng ta có thể nhã nhặn ôn hòa trò chuyện một chút hay không…?" Lão già giơ hai tay, nhẹ giọng cười nói.
Bây giờ, thành viên Không Sợ Minh cũng ngừng lại. Độc Lập Châu này, có người lại dám ở trước mặt mọi người lấy súng lục ra, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy, xưa nay chưa từng có…
"Làm sao, ngươi không phải là ‘Không-Sợ’ sao? Ngươi không phải là không sợ hãi sao? Sợ rồi hả?" Diệp Oản Oản dùng họng súng đỡ lấy đầu của lão già, sắc mặt lạnh vô cùng.
Sát khí cùng lãnh khí trong mắt cô gái khiến lão già không hiểu sao bỗng sững sờ, "Vị tiểu thư này, quy củ Độc Lập Châu chúng ta..."
"Ngậm con mịa nó quy củ Độc Lập Châu lại cho ta! Đó là quy củ của các ngươi, không phải là quy củ của ta!" Diệp Oản Oản lạnh giọng mở miệng.
Trong đám người, thiếu niên Thất Tinh vẫn luôn lạnh giá trong nháy mắt khi tiếng nói của Diệp Oản Oản rơi xuống, trong ánh mắt lần nữa thoáng qua vẻ hoài nghi...
Cô gái này...
"Ha ha ha ha... Được…Được nha! Thật là lâu không gặp được một cô bé thú vị như vậy rồi..." Lão già đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó đột nhiên cười lớn.
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, cảnh giác nhìn lão già chằm chằm, "Hiện tại, mang theo người của ngươi, lập tức rời khỏi Chu gia!"
Chợt, sắc mặt ông lão dần dần lạnh xuống, đổi giọng gằn từng chữ từng chữ một mở miệng, "Vị tiểu thư này... Sự kiên nhẫn của ta, cũng là có hạn! Cùng lắm, ta với ngươi một mạng đổi một mạng! Ta là người của Không Sợ Minh, ta không sợ chết, ngươi hẳn là biết tác phong làm việc của Không Sợ Minh chúng ta!"
Mỗi một thành viên của Không Sợ Minh, đều nổi danh là không sợ chết. Diệp Oản Oản đã từ sớm trong lúc cùng người của Chu gia tán gẫu, nghe nói qua.
Chẳng qua là, Diệp Oản Oản thật sự không tin, đám người này thật đúng là không sợ chết? Họng súng đỡ lấy đầu, vậy mà cũng không sợ?
"Ngươi thật kiên cường như thế mới tốt!! Ta đếm ba hai một, nếu như ngươi không làm theo yêu cầu của ta, ta liền nổ súng!" Diệp Oản Oản mặt không đổi sắc mà nhìn chằm chằm lão già, mở miệng nói.
Nếu như đổi lại là mấy ngày trước, coi như đánh chết Diệp Oản Oản cũng không dám tưởng tượng, chính mình lại dám cầm súng kê vào đầu của thành viên Không Sợ Minh, lại còn uy hiếp hắn.
Nàng thật là ăn gan hùm mật gấu rồi...!
Nhưng mà bây giờ sự tình đã biến thành như vậy, coi như nàng bị hù dọa muốn chết, cũng chỉ có thể gắng gượng tiếp tục.
Nàng biết, ở trước mặt những người này, chỉ cần nàng hơi hơi yếu thế một chút, cũng sẽ bị ăn đến xương đều không thừa!
Từ lúc nàng lựa chọn bước vào Độc Lập Châu, liền biết rõ, sau khi đã đến nơi có nghĩa là, tất cả mọi chuyện nàng đều phải dựa vào một thân một mình, không một ai có thể giúp nàng.
Lời của Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, cơ hồ không hề do dự chút nào, nàng trong nháy mắt bóp cò.
Nhưng mà, khiến cho Diệp Oản Oản không nghĩ tới chính là, lão già kia... lại thực sự con mịa nó không sợ chết, vẫn là thân thể thẳng tắp, lại còn bày ra bộ dáng thấy chết không sờn!
"Cạch!"
"Cạch Cạch!"
Diệp Oản Oản liên tục bóp cò mấy lần, nhưng mà, chỉ có âm thanh cò súng vang lên, họng súng lại không hề có chút tia lửa nào bắn ra.
Vào giờ phút này, toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức thật giống như tiếng tim đập cũng có thể nghe được.