Những lời này dĩ nhiên là truyền đến rõ ràng trong tai Tống Tử Hàng cùng Trầm Mộng Kỳ.
Sắc mặt của Tống Tử Hàng nhất thời đen xuống, mặt của Trầm Mộng Kỳ càng là một trận tái mét.
Cô ta làm sao có thể tiếp nhận được việc mình luôn luôn bị làm hình nền của Giang Yên Nhiên còn Yên Nhiên sao giờ lại trở thành tiêu điểm được mọi người nhìn chăm chú, còn được đem ra để so sánh giễu cợt cô ta chứ.
Giang Yên Nhiên lúc bình thường đối xử với cô ta rất tốt, thậm chí giúp cô ta không ít việc, nhưng cô ta ghét nhất là bộ dạng cao cao tại thượng của đối phương như bố thí cho cô ta cái gì đó, điều đó thật sự rất giống cảm giác cô ta chán ghét Diệp Oản Oản ngay từ lần đầu gặp mặt.
Cũng bởi vì ba ba của cô ta là tài xế của Diệp gia, cô ta cũng giống như người hầu trong gia đình phải phục vụ đại tiểu thư, lấy lòng Oản Oản, xem Oản Oản như tổ tông dụ dỗ, thậm chí bị buộc phải giống như Oản Oản lưu ban.
Người chung quanh nói những lời đó hoàn toàn là điều mà cô ta để ý nhất, mới vừa rồi đáy mắt của Tống Tử Hàng mang vẻ kinh diễm càng là làm sắc mặt cô ta một mảnh âm trầm.
Đáng chết, tại sao cùng cô ta tưởng tượng hoàn toàn khác nhau, lấy tính cách của Giang Yên Nhiên, mới vừa bị Tống Tử Hàng quăng, làm sao có thể còn có tâm tư ăn mặc gọn gàng xinh đẹp như thế mà xuất hiện được.
Một thân này cũng hoàn toàn không phải là phong cách trong ngày thường mà Yên Nhiên yêu thích, cô ta hiểu quá rõ sở trường tính tình của Giang Yên Nhiên cho nên cô (Yên Nhiên) tuyệt đối sẽ không ăn mặc ruê rao như vậy...
Trầm Mộng Kỳ không nghĩ ra Giang Yên Nhiên tại sao đột nhiên lại đổi tính, chẳng lẽ là bởi vì bị kích thích?
Cô ta rất nhanh thu hồi suy nghĩ, mặt đầy lo âu nhìn về phía Giang Yên Nhiên " Yên Nhiên, hai ngày này cậu đã đi đâu vậy, bọn tớ đi tìm cậu khắp nơi, gọi điện thoại cho cậu cũng không có người tiếp, hôm nay trở về ký túc xá phát hiện đồ đạc của cậu cũng không thấy, chúng tớ đều lo lắng gần chết, sợ cậu xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn..."
Trầm Mộng Kỳ một bộ biểu tình nước mắt như mưa, nếu như không biết rõ tình huống, sợ là còn có người tưởng rằng người bị quăng lời đồn đãi đả kích đến thương tích đầy mình người là cô ta.
Giang Yên Nhiên mắt lạnh nhìn Trầm Mộng Kỳ ở đó làm bộ làm tịch " thật là cám ơn ngươi quan tâm ta như vậy!"
Diệp Oản Oản một bên dựa lưng ở trên ghế ngồi hàng trước, nháy nháy mắt, một bộ ngây thơ trong sáng hỏi " Ai? Mộng Kỳ, cậu rất lo lắng cho Yên Nhiên sao?"
Trầm Mộng Kỳ có chút hoài nghi tại sao Diệp Oản Oản cùng Giang Yên Nhiên xuất hiện đồng thời, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là bọn họ ngẫu nhiên gặp nhau thôi, nghe vậy lập tức vội vàng mở miệng nói " tớ làm sao có thể không lo lắng! Yên Nhiên cũng là bằng hữu tốt nhất của tớ a!"
Diệp Oản Oản lộ ra thần sắc hoài nghi, nhỏ giọng thì thầm " nha... Lo lắng như vậy còn có tâm tình đến xem thi đấu bóng rổ a..."
Diệp Oản Oản nhìn như đang lầm bầm lầu bầu, nhưng thanh âm kia đủ để cho những người chung quanh tất cả đều nghe rõ ràng.
Trầm Mộng Kỳ nhất thời mặt liền biến sắc, âm thầm trừng Diệp Oản Oản một cái ngay sau đó giải thích "Oản Oản, không phải như vậy là bởi vì trận thi đấu hôm nay rất quan trọng, tớ chỉ là..."
Diệp Oản Oản không đợi cô ta nói xong cắt đứt lời cô ta, một bộ biểu tình đã hiểu gật đầu một cái " Đúng vậy a, tớ cũng cảm thấy trận thi đấu quan trọng hơn! Trận đấu này tớ chờ đợi đã rất lâu rồi! Nếu không đến xem thật sự là quá đáng tiếc!"
Câu này của Diệp Oản Oản nhìn như lời nói vô tâm, lại rõ ràng như đang ám chỉ cho mọi người biết: Đối với Trầm Mộng Kỳ mà nói, một cuộc tranh tài so với mạng người bạn tốt nhất của mình còn trọng yếu hơn.
Nghe Diệp Oản Oản nói cái lời không có chút suy nghĩ đó, chung quanh nhất thời liên tiếp vang lên tiếng cười nhạo"Xì ".
"Lúc trước vẫn không cảm giác được, hiện tại ta đột nhiên phát hiện Trầm Mộng Kỳ thật giả a!"
" Đúng vậy! Diễn chị em tình thâm gì chứ, một bộ dạng lo lắng muốn chết, kết quả lại ở chỗ này cùng Tống Tử Hàng liếc mắt đưa tình! Ta xem cô ta là chỉ mong Giang Yên Nhiên chết đi để cô ta có thể ở bên Tống Tử Hàng này đi!"
"Nghe nói Tống gia muốn cùng chính phủ hợp tác một công trình lớn, tài sản trong nháy mắt tang lên mười mấy lần đấy!"