Càng nhiều người, điểm cống hiến của mình tích lũy sẽ càng nhanh, mà mình sẽ trong thời gian ngắn nhất góp đủ điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự, nhờ viện trưởng học viện Xích Diễm giúp mình khôi phục lại ký ức.
Cơ hồ suốt cả một buổi chiều, Diệp Oản Oản bận tới bận lui.
Bởi vì Diệp Oản Oản là đệ tử cưng của Cung lão tại học viện Xích Diễm, cho nên, phần lớn lính đánh thuê cũng đều tương đối tín nhiệm đối với Diệp Oản Oản, cũng không đòi tiền đặt cọc của nàng.
Lúc xế chiều, vị lính đánh thuê cấp A kia lại mang đến ba người, lính đánh thuê cấp SS mang đến ba người nữa, tổng cộng là 6 người đến giúp nàng tiếp nhận các nhiệm vụ. Cơ hồ hầu hết các nhiệm vụ trên bảng danh sách cấp A và cấp S đều bị nhận sạch.
Mà Diệp Oản Oản lại đi đến chỗ ở của Cung lão, chuẩn bị cáo biệt cùng với ông.
"Con nhận nhiệm vụ thu thập lính đánh thuê đào ngũ tại Hoa quốc?"
Trong hành lang, Cung lão nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, mở miệng hỏi.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản nói rõ sự thật.
"Nhiệm vụ này, tuy là con đã nhận, nhưng tốt nhất không nên dây vào. Nhiệm vụ này không đơn giản như vẻ bên ngoài đâu!" Cung lão mặt đầy nghiêm túc khuyên can Diệp Oản Oản.
"Sư phụ, con sẽ cẩn thận, nếu quả thật không ổn, con sẽ bỏ qua." Diệp Oản Oản gật đầu đáp ứng.
Chính mình sẽ không bởi vì một chút điểm cống hiến, mà làm ra những sự việc ngu xuẩn.
Sau khi cáo biệt Cung lão, Diệp Oản Oản mới đi báo cáo chuyện này với học viện Xích Diễm. Cùng ngày, nàng rời khỏi học viện, trở lại trong Không Sợ Minh, chuẩn bị đi Hoa quốc.
…
Trụ sở chính Không Sợ Minh, Diệp Oản Oản đi tới phòng làm việc của Bắc Đẩu, cũng không gõ cửa, đi thẳng vào.
Giờ phút này, Bắc Đẩu đang ôm lấy laptop xem “cái gì đó” cực kỳ mê say, hoàn toàn không chú ý tới Diệp Oản Oản.
Lập tức, Diệp Oản Oản đi tới sau lưng Bắc Đẩu, nhẹ giọng cười nói: "Xem hay không?"
"Phong tỷ, là tỷ sao! Ặc ặc! Dọa đệ giật mình!"
Nghe được âm thanh sau lưng, Bắc Đẩu sợ đến suýt chút nữa là lăn từ trên ghế xuống đất, vội vàng đem một thứ trên bàn không rõ là thứ gì, nhét vào trong chăn.
Bắc Đẩu cười khan, "Không có... Không có gì cả..."
Diệp Oản Oản ngoắc ngoắc ngón tay, "Lấy ra!!"
Bắc Đẩu mặt như đưa đám, "Phong tỷ, không gì thật mà!"
"Cậu không phải là đang xem ‘phim người lớn’ có nội dung không phù hợp với trẻ em đấy chứ?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, như có điều gì đó suy nghĩ.
"Làm sao có thể chứ! Đệ... Đệ cho tỷ xem, nhưng tỷ phải tuyệt đối giữ bí mật! Nếu không bị phát hiện sẽ rất thảm..."
Diệp Oản Oản nghe vậy không hiểu, rốt cuộc là thứ gì, mà cậu ta lại sốt sắng như vậy?
Bắc Đẩu nói xong, cẩn thận từng li từng tí từ trong chăn móc ra một vật.
"Đây là..."
Diệp Oản Oản đi lên phía trước, chỉ thấy thứ Bắc Đẩu giấu trong chăn, là một chiếc máy vi tính xách tay.
Máy tính laptop thì có gì đáng ngạc nhiên đâu?
Điều lạ là, thứ đang hiển thị trên trình duyệt của chiếc máy tính này của Bắc Đẩu, là websites có liên quan đến Hoa quốc.
Độc Lập Châu cực kỳ bài xích ngoại vật, điểm này từ việc khi Diệp Oản Oản mới tới vì không có giấy thông hành mà bị truy lùng khắp nơi liền có thể hiểu được.
Tại Độc Lập Châu nghiêm cấm người ngoài tiến vào. Mà người địa phương của Độc Lập Châu cũng không cho phép lấy người ngoại lai. Kết hôn với người ngoài, đối với cư dân Độc Lập Châu, nhất là những người nắm quyền mà nói, là sỉ nhục cực lớn. Đây là nỗi ô nhục đối với huyết mạch, sẽ bị trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí cả gia tộc cũng đều bị liên lụy.
Cho nên, dưới chế độc độc tài chuyên chế này, Độc Lập Châu không cách nào kết nối với hệ thống mạng bên ngoài cũng có thể lý giải được.
Muốn xem trang web nước ngoài, chỉ có thể thông qua thủ đoạn kỹ thuật đặc thù, được gọi là "leo tường".
Mà "leo tường" tại Độc Lập Châu là thứ bị cấm tuyệt.
"Hi hi hi... Phong tỷ, đệ đây không phải là vì chúng ta một thời gian ngắn nữa sẽ rời khỏi Độc Lập Châu rồi hay sao? Cho nên đệ mới muốn lên mạng tìm hiểu một chút phong thổ nhân tình của Hoa quốc, sẽ có thể giúp Phong tỷ hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng hơn..."