Tuy rằng không biết vì sao tiểu thư lại bỗng nhiên đáp ứng Kiều Mẫu đi đến nhà Ân Duyệt Dung, nhưng Ngô quản gia cũng chỉ gật đầu một cái, mà không nói thêm gì.
Sau đó Diệp Oản Oản tắm rửa sửa soạn một phen, thay quần áo, tóc dài tùy ý xõa ở sau lưng, nhanh chân đi ra khỏi phòng ngủ.
"Dịch tiểu thư, chào cô."
Nhìn thấy Diệp Oản Oản, Kiều Mẫu lập tức nghênh đón.
Diệp Oản Oản thoáng liếc nhìn Kiều Mẫu, gật đầu một cái, coi như là đáp lại.
"Tiểu thư, cần tôi đi cùng không?"
Sau lưng, Ngô quản gia hướng về Diệp Oản Oản mở miệng hỏi.
"Không cần đâu, tự tôi đi là được rồi." Diệp Oản Oản đáp.
"Vâng, thời điểm tiểu thư có việc cần cứ gọi điện thoại cho tôi."
Ngô quản gia dứt lời, đưa mắt nhìn Diệp Oản Oản leo lên chiếc xe chuyên dụng của Ân gia.
...
Ân gia.
Đây là lần đầu Diệp Oản Oản đi tới Ân gia. Mặc dù chẳng biết tại sao, nhưng nàng luôn cảm thấy tại Ân gia, bầu không khí hết sức đè nén, khiến cho người ta không thở nổi.
"Nhiếp tiểu thư... Mời đi bên này..."
Con ngươi Kiều Mẫu khẽ chuyển một cái, cười nói với Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản liền định đáp lại theo bản năng, nhưng mà, lời mới vừa đến bên mép, lại bỗng nhiên ý thức được gì đó, kịp thời ngừng lại.
"Bà, mới vừa rồi gọi tôi là cái gì, Nhiếp?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Kiều Mẫu.
"Không không không! Có khả năng Dịch tiểu thư cô nghe lầm, tôi nói là, Dịch tiểu thư mời đi bên này." Kiều Mẫu vội vàng chống chế.
Diệp Oản Oản cũng không nhiều lời, đi theo Kiều Mẫu tiến vào trong phòng.
Sau khi trải qua việc mới vừa rồi, một câu “Nhiếp tiểu thư” của Kiều Mẫu, đã giúp Diệp Oản Oản càng thêm xác định, sự hoài nghi của Ân Duyệt Dung đối với mình, tuyệt đối không hề vơi đi. Xem ra, cần phải càng cẩn thận nhiều hơn nữa, không thể để bị sập hố.
"Ồ, quản lý Ân thật sự là tự đại." Diệp Oản Oản chợt cười lạnh một tiếng.
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, Kiều Mẫu có chút sững sờ, "Dịch tiểu thư, lời này cô nói... căn cứ vào đâu?"
"Làm sao? Quản lý Ân không tự mình đến chỗ tôi mời! Bây giờ, tôi đến Ân gia, vị quản lý Ân Duyệt Dung này, cũng không biết đường ra nghênh tiếp một chút?" Diệp Oản Oản bắt lỗi.
"Xin lỗi, Dịch tiểu thư... Đã nhiều ngày nay, thân thể của quản lý Ân hơi có chút không khỏe. Rất mong cô thông cảm, không nên để bụng." Kiều Mẫu liền vội vàng giải thích.
Ở trong lòng của Kiều Mẫu, thân phận của vị thiên kim Hội trưởng Trọng Tài Hội này, đã xác định tám chín phần mười, không dám có chút lạnh nhạt.
Chỉ chốc lát sau, Kiều Mẫu dẫn theo Diệp Oản Oản, đi vào trong phòng.
Ân Duyệt Dung mặt không cảm xúc ngồi ở trên ghế sa lon, sau khi nhìn thấy Diệp Oản Oản, chậm rãi đứng dậy, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không: "Dịch tiểu thư, đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa."
Diệp Oản Oản cũng không phản ứng lại Ân Duyệt Dung, trực tiếp ngồi xuống vị trí chủ tọa.
"Ồ, xem ra quản lý Ân vẫn còn có chút tự biết mình. Nhưng nếu quản lý Ân đã biết chính mình không từ xa tiếp đón, như vậy vì sao không ra đón?" Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn Ân Duyệt Dung một cái.
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, trong mắt Ân Duyệt Dung hiện ra một tia hàn ý lạnh như băng, nở nụ cười lạnh trên mép: "À... hẳn là Kiều quản gia đã nói qua với Dịch tiểu thư rồi đi? Đoạn thời gian gần đây, thân thể của tôi hơi có chút không khỏe, không thể ra gió, xin Dịch tiểu thư đừng lấy làm phiền lòng."
"Không thể ra gió." Ánh mắt Diệp Oản Oản rơi vào trên người Ân Duyệt Dung: "Nếu quản lý Ân không thể ra gió, vậy hẳn là nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, không có chuyện gì thì không nên tìm tôi! Thân thể của tôi khỏe mạnh, còn có chuyện cần xử lý."
Không cho Ân Duyệt Dung cơ hội mở miệng, Diệp Oản Oản lại nói tiếp: "Quản lý Tư đâu?"
"A Cửu còn chưa trở lại." Ân Duyệt Dung ung dung đáp.
"Còn chưa trở lại?" Nghe Ân Duyệt Dung nói vậy, sắc mặt Diệp Oản Oản nhất thời lạnh xuống, vẻn vẹn chỉ một ánh mắt, phảng phất như trong nháy mắt có thể khiến cho người ta rơi vào hầm băng.
"Thật ngại quá, tôi tới đây là vì Quản lý Tư. Nếu quản lý Tư còn chưa trở về, tôi nghĩ, tôi cũng không rảnh ở chỗ này lãng phí thời gian cùng các người." Diệp Oản Oản nói xong, liền đứng dậy định rời đi.
- ---------
Lời tác giả:Khục, nói một số chuyện không liên quan với mọi người. Sinh nhật thứ 31, lời chúc của mọi người tôi đã nhận được, xin chân thành cảm ơn mọi người, cũng cảm ơn [trang đăng truyện], đã chuẩn bị cho mọi người rất nhiều phần quà và lì xì nhân ngày này ~
Bất tri bất giác lại già thêm một tuổi, năm nay đã bước qua ngưỡng cửa lớn – 30 tuổi, tâm tình rất là phiền muộn. Thật ra thì tôi vẫn luôn không mấy để ý sinh nhật, hàng năm cũng chỉ cùng vài người bạn thân ở chung một chỗ, tụ họp một chút. Từ khi bắt đầu viết văn, quen được càng ngày càng nhiều các bạn đọc dễ thương (tiểu khả ái), nhận được đủ loại lời chúc từ các bảo bảo ở khắp mọi miền đất nước, thật sự là vô cùng cảm động.
Mặc dù có khả năng chúng ta chưa bao giờ gặp mặt, thậm chí cách nhau ngàn dặm, nhưng nhờ tiểu thuyết mà tiến lại gần nhau, hơn nữa vẫn luôn đồng hành cho tới bây giờ. Thật ra... thật sự rất không dễ dàng!
Vô số lần lúc tôi muốn buông xuôi, đều nhờ các bạn động viên tôi bước tiếp. Vô số đêm, đều là các bạn đã cùng tôi thức trắng. Chớp mắt một cái, tôi đã viết từ năm 18 tuổi đến nay đã 30. Có khả năng ngày nào đó tôi không viết nổi nữa, không có cách nào viết nên những dòng văn được các bạn ưa thích nữa! Nhưng chỉ cần tôi còn có thể viết một ngày, liền sẽ tiếp tục viết một ngày. Hy vọng sang năm vẫn như cũ, sẽ có thể cùng đồng hành với mọi người ( #^. ^#), thương cả nhà.
--------
Ghi chú: Sinh nhật của Quẫn Quẫn Hữu Yêu là ngày: 31/03/1989. Giờ mình mới có thời gian biên soạn tới đoạn này.