Hệt Như Hàn Quang Gặp Nắng Gắt

Chương 2346: Chính là muốn thiên hạ này mưa



Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

- --

"Không cần!" Ân Duyệt Dung nói như chém đinh chặt sắt: "Tôi muốn thử nhìn một chút, Dịch Vân Mạc này, rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh? Nếu như ngay cả cửa ải Tần hội phó này cũng không qua được, ngày sau để cho cô ta lên làm Hội trưởng Trọng Tài Hội, cho dù là ở chung một chỗ cùng với A Cửu, nói không chừng sẽ chọc phải nhiều tổ ong vò vẽ lớn. Đến lúc đó, có thể ngay cả Ân gia ta đều sẽ chịu liên đới."

"Phu nhân sáng suốt!" Kiều Mẫu cười nói.

...

Rời Ân gia, sau khi trở lại nơi ở, Diệp Oản Oản vẫn chưa tỉnh hồn.

Thậm chí ngay cả Diệp Oản Oản cũng không ngờ tới, thủ đoạn của Ân Duyệt Dung lại có thể nhiều như vậy, suýt nữa đã xé toạc lớp vỏ bọc của mình mất rồi! Chính mình vẫn còn quá coi thường Ân Duyệt Dung! Dù sao người này cũng là mẹ của A Cửu, làm sao sẽ có thể là một người phụ nữ bình thường?

Đối với Ân Duyệt Dung, Diệp Oản Oản vẫn còn nhiều vấn đề không nắm được, mặc dù có một ít tin tình báo thu thập được từ chỗ Đại trưởng lão, nhưng cũng không đầy đủ.

Chính mình hẳn là nên nghĩ biện pháp đi tìm hiểu về Ân Duyệt Dung một chút, nếu không có ngày mình bị Ân Duyệt Dung lừa bán cũng không hay!

Đêm đó, sau khi Diệp Oản Oản cùng ăn cơm tối với Dịch Linh Quân xong, bằng vào sự giúp đỡ của ông ta, nàng liền man thiên quá hải trở về Vân Thành một chuyến. Khôi phục thân phận của Nhiếp Vô Ưu, cố ý nghênh ngang xuất hiện ở trong Không Sợ Minh, cũng nhiều lần quay trở về Nhiếp gia, cũng thuận đường ghé thăm cha mẹ một chút.

Nếu như tai mắt của Ân Duyệt Dung, chính mắt thấy được Nhiếp Vô Ưu hiện thân, hẳn là sẽ có thể đánh tan hoàn toàn nghi ngờ về Dịch Vân Mạc tại Thiên Thủy thành.

Bất kể như thế nào, Dịch Linh Quân giúp nàng như vậy, thì mình cũng không thể nào tùy tiện ném đi tầng thân phận này, khiến cho danh vọng của Dịch Linh Quân bị ảnh hưởng xấu.

Nhất là đoạn thời gian gần đây, vị Tần hội phó kia, ngoài mặt tuy chẳng có gì, nhưng kì thực hai mắt đã sớm long sòng sọc!

Lần trở lại Vân Thành này, điều đáng tiếc duy nhất chính là, Đường Đường đã đi đến chỗ của Dịch Thủy Hàn, cũng không kịp gặp. Bởi vì thời gian nàng ở lại Vân Thành cũng tương đối gấp gáp, không tiện lưu lại lâu.

......

Mấy ngày sau, Thiên Thủy thành, Tần gia.

Ân Hành nhìn Tần Hi Viện sắc mặt âm trầm đến cực hạn ở bên cạnh, mở miệng hỏi: "Viện Viện, gần đây có tâm sự phải không?"

Nghe Ân Hành hỏi thăm, hàn quang trong mắt Tần Hi Viện lóe lên: "Anh đoán xem?"

"Để cho tôi đoán một chút, hẳn chính là vì Dịch Vân Mạc đi?" Ân Hành hỏi.

"Biết còn hỏi!" Tần Hi Viện cười lạnh một tiếng: "Dịch Vân Mạc đó, ỷ vào thân phận con gái Hội trưởng của mình, trong mắt không người, căn bản không đem tôi và cha để ở trong mắt! Nghe nói, ngay cả Quản lý Ân cũng bị cô ta khiển trách một trận trước mặt người khác."

Ân Hành lắc đầu một cái, thở dài nói: "Như vậy cũng không có cách nào, ai bảo Dịch Vân Mạc là con gái bảo bối của Hội trưởng Dịch Linh Quân, sinh ra đã được định sẵn là cao cao tại thượng? Cho dù thật là như vậy, tôi cũng sẽ đích thân kéo cô ta từ trên chín tầng mây xuống dưới vực sâu thăm thẳm, trọn đời không được siêu sinh!"

Bắt đầu từ khi Dịch Vân Mạc xuất hiện, tất cả hào quang rực rỡ của Tần Hi Viện đều bị cô gái kia đoạt đi. 

Thậm chí Tư Dạ Hàn, người mà cô âm thầm mến mộ, cũng bị con tiện nhân kia cướp được...

Ả ta dựa vào cái gì? Thứ đồ mình không chiếm được, lại có thể bị cô ta đoạt mất dễ như trở bàn tay!

Cô tuyệt đối không thể nào để cho người như vậy tồn tại!

"Viện Viện, xin cô ngàn vạn lần không nên manh động!" Ân Hành nhìn về phía Tần Hi Viện, chân mày nhíu chặt lại: "Cô phải biết, Dịch Vân Mạc là thiên kim Dịch hội trưởng, nếu như có chuyện gì xảy ra, vậy thì toàn bộ Thiên Thủy thành này đều sắp trở trời!"

"A... Trở trời? Chuyển mưa?" Tần Hi Viện cười lạnh một tiếng: "Tôi chính là muốn thiên hạ này mưa!"

Ân Hành muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không hề lên tiếng.

...

Đêm khuya, Tần Hi Viện đi tới thư phòng của Tần hội phó.

"Cha, chuyện con nói, rốt cuộc cha có đồng ý hay không?" Tần Hi Viện nhìn về phía Tần hội phó, mở miệng hỏi.