"Khó trách mấy ngày nay cậu có thể lẻn vào đây dễ dàng như vậy! Sợ là Tư Dạ Hàn đã không rảnh quan tâm..."
Ân Hành đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên nghe được câu nói chen vào của A Trung, âm thanh khựng lại, "Không giống? Có ý gì?"
A Trung nuốt nước miếng, "Đại khái là bởi vì thái độ phu nhân quá kiên quyết, nói cái gì cũng không chịu thả người. Ngay cả Dịch hội trưởng ra mặt cũng đều vô dụng! Đại thiếu gia bị ép, nên mới cùng với người phụ nữ kia, điều động một nhóm lớn tinh nhuệ, trực tiếp giữa ban ngày mạnh mẽ xông vào Vạn Mai sơn trang...
Vốn tôi nghĩ rằng, lần này nhất định là sẽ không chết không thôi. Ai ngờ đâu hai bên êm đẹp, hoàn toàn không hề đánh nhau, một chút động tĩnh cũng không có, thậm chí..."
"Thậm chí cái gì?"
"Thậm chí phu nhân còn để bọn họ ở lại cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn cơm xong còn đi dạo vườn mai! Cuối cùng Tư Dạ Hàn cũng không mang thằng nhãi con kia đi, nói là để nó ở lại bên này chơi thêm mấy ngày!"
"Quả thật là nói bậy nói bạ!"
"Ân Hành thiếu gia, tôi cũng hoàn toàn không thể tin được. Nhưng... nhưng sự thật quả thật là như thế...!! Thật ra thì... có chuyện này tôi mãi vẫn không dám nói với cậu..."
"Đều đã đến lúc nào rồi, còn cái rắm gì không mau thả đi!" Dự cảm chẳng lành trong lòng Ân Hành càng lúc càng lớn. Tất cả vẻ điềm đạm ngụy trang thường ngày đều hóa thành cộc cằn hung ác.
A Trung vội vàng nói, "Chính... chính là không hiểu vì sao phu nhân càng ngày càng đối xử tốt với tiểu tạp chủng kia... Ngay từ đầu chỉ là sắp xếp nó ở phòng sát vách, cũng không có phản ứng gì mấy. Sau đó lại dần dần quan tâm tới cuộc sống thường ngày, cơm ăn áo mặc của thằng nhóc đó! Để cho Kiều Mẫu mua quần áo mới cho nó, cho phép tự do đi lại, còn cho phép nhãi con kia tùy ý ra vào thư phòng.
Mỗi ngày, thời điểm phu nhân làm việc, nhãi con kia sẽ ở trong thư phòng phụng bồi. Hôm nay... Hôm nay phu nhân thậm chí phá lệ, ăn chay nhiều năm như vậy, vậy mà tự mình xuống bếp làm món ăn mặn cho tiểu tử kia!"
A Trung nói một hơi, sau đó hốt hoảng chép miệng, "Tôi vốn cho là nhất định phu nhân sẽ ghét cay ghét đắng tiểu tạp chủng này. Nào ngờ đâu, phát hiện diễn biến càng lúc càng có gì đó sai sai. Phu nhân... Phu nhân đây rõ ràng là đang coi thằng nhãi kia như cháu trai ruột mà đối đãi!"
Ân Hành càng nghe sắc mặt càng khó coi, "Cậu nói cái gì... Cậu nói mẹ không chỉ không hành hạ nhãi con kia, mà còn rất sủng ái nó?"
Ân Duyệt Dung coi tiểu tạp chủng kia như cháu trai ruột? Quả thực là lời nói vô căn cứ!
A Trung che lấy mấy vết thương trên người, đáy mắt tràn đầy phẫn hận, "Chính xác trăm phần trăm! Tên oắt con này, thật giống như mẹ nó, cũng không biết là cho phu nhân uống bùa mê thuốc lú gì, lại có thể khiến cho một người như Ân Duyệt Dung bị thuần phục.
Nào chỉ là sủng ái, nếu nói là nói gì nghe nấy cũng không sai! Ngày kia tâm tình phu nhân không tốt, tôi ở ngoài thư phòng bưng trà dâng nước trấn an, kết quả phu nhân trực tiếp phạt tôi một trận. Tên tiểu tạp chủng kia thì ngược lại, tùy tiện nói mấy câu an ủi, phu nhân liền trực tiếp ôm lấy nó đi vào trong thư phòng!"
Mọi chuyện A Trung đều nói đều rất tường tận, tuyệt đối không phải là đang nói láo.
Hắn ở bên cạnh Ân Duyệt Dung lâu như vậy rồi, tự nhận là đã hiểu rất rõ Ân Duyệt Dung. Làm sao có thể ngờ, chuyện sẽ rắc rối đến mức này!
Hắn một lòng trông cậy vào tên tiểu tạp chủng này sẽ có thể trở thành mồi dẫn lửa khiến Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung khai chiến.
Nhưng mà bây giờ, lại khéo quá hóa vụng. Ân Duyệt Dung và Tư Dạ Hàn thậm chí rất có thể sẽ vì đứa bé này mà bình thường hóa quan hệ...
Hắn đây quả thực là... Mang đá tự đập vào chân của mình!
Vào giờ phút này, Ân Hành đã hối hận tím cả người, một quyền đập vào trên song sắt.
Sớm biết như thế này, ban đầu liền không nên đi bắt cóc thằng nhóc kia. Nếu không hắn cũng sẽ không sa sút đến mức như bây giờ!