Nếu như mỗi một bộ com lê đều tổ chức một lần mà nói, nhân sinh sau này của nàng, đại khái sẽ phải tiếp diễn trong những cuộc hôn lễ không bao giờ dứt...
Thấy Tư Dạ Hàn lại có thể thật sự nghiêm túc suy tính tới vấn đề này, Diệp Oản Oản sợ quá đỗi, vội vàng chuyển đề tài.
"Khục, dừng lại dừng lại! Nghĩ gì vậy hả! Làm gì có ai sẽ cử hành hôn lễ nhiều lần như vậy? Em chỉ muốn tổ chức hôn lễ tại Hoa quốc, dùng thân phận của Diệp Oản Oản cử hành có được không!" Diệp Oản Oản vội vàng nói.
Tư Dạ Hàn nhìn nàng một cái: "Hôn lễ tại Hoa quốc tất nhiên là phải cử hành, nhưng Độc Lập Châu bên này..."
Diệp Oản Oản nào dám để cho anh nói xong, trực tiếp cắt ngang, "Rất đơn giản, tất cả bằng hữu thân nhân Độc Lập Châu bên này cũng đều mời tới Hoa quốc là được! Cha mẹ em và ông ngoại bên kia, em cũng đã nói hết rồi, hết thảy bọn họ đều tôn trọng ý kiến của chúng ta!"
Sau khi pháp luật được sửa đổi, hạn chế giữa Hoa quốc và Độc Lập Châu đã sớm không còn nhiều như trước, lui tới rất thuận lợi.
Tư Dạ Hàn nhíu chặt chân mày: "Xác định không muốn tổ chức thêm mấy lần ở Độc Lập Châu?"
"Tổ chức thêm... lại còn mấy lần?" Diệp Oản Oản xạm mặt lại: "Bảo Bảo, anh tỉnh táo một chút!"
Tư Dạ Hàn thản nhiên nhìn nàng một cái: "Anh rất tỉnh táo."
Diệp Oản Oản: "..."
Tỉnh táo cái rắm!
Rất tỉnh táo mà lại muốn tổ chức hôn lễ một trăm lần sao?
...
Mấy ngày sau, Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn ngồi máy bay trở về Hoa quốc.
Nguyên bản dự tính ban đầu của Diệp Oản Oản tới Độc Lập Châu chính là vì muốn tìm hiểu thân thế của mình. Bây giờ đã biết rõ mọi chuyện, nàng rốt cuộc cũng biết mình là ai, đương nhiên phải trở về, cho cha, mẹ, và cả Diệp Mộ Phàm một câu trả lời.
Mấy năm nay khi ký ức bị thay đổi, nàng đều sống tại Hoa quốc, lấy thân phận của Diệp Oản Oản sinh hoạt. Trong những năm này, nàng cũng đã hoàn toàn xem mình như Diệp Oản Oản.
Mặc dù thân phận là giả, nhưng tình cảm trải qua trong khoảng thời gian này đều là thật.
Hoa quốc còn rất nhiều người đang chờ nàng, chờ Diệp Oản Oản.
Nàng nhất định phải trở về, giải thích rõ hết thảy những chuyện cần giải thích.
Nếu không, chuyện này với bọn họ mà nói, quá không công bằng!
Đại khái là tâm tình có chút khẩn trương, dù cho Diệp Oản Oản đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng đã châm chước chọn lời rất lâu về việc sẽ giải thích như thế nào. Nhưng mà, khi máy bay hạ xuống, vẫn khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Những năm này cùng nhau trải qua, ông bà Diệp yêu thương hết mực với nàng, nàng đã sớm coi bọn họ như ngươi thân của mình. Kể cả ông anh trai hết lòng yêu thương em gái Diệp Mộ Phạm kia nữa...
Thật ra là nàng thật sự không biết nên nói với bọn họ như thế nào về sự thật tàn nhẫn này! Làm sao có thể nói cho bọn họ biết, cô con gái vẫn luôn ở bên cạnh, thật ra không phải là con gái của mình? Mà cốt nhục ruột thịt của họ, đã sớm chết ở trong vụ đánh bom năm đó, thậm chí ngay cả hài cốt cũng không tìm ra được?
Nếu như bọn họ không thể nào tiếp thu được, nàng chỉ có thể... đem thân phận vốn không thuộc về chính mình này, vĩnh viễn xóa nhòa.
Đại khái là phát giác được tâm trạng của cô gái, Tư Dạ Hàn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi.
"Oản Oản —— "
Diệp Oản Oản đang thất thần, từ trước mặt truyền tới thanh âm đầy hưng phấn của Diệp Mộ Phàm.
Bên cạnh Diệp Mộ Phàm, Diệp Thiệu Đình và Lương Uyển Quân tất cả cũng đều tới, đang đầy trông ngóng nhìn về hướng đám người vừa xuống máy bay. Ngay khi thấy hình bóng của nàng, ánh mắt nhất thời sáng lên.
"Cha... Mẹ..."
"Anh..."
Diệp Oản Oản nhanh chân chạy về phía ba người. Tư Dạ Hàn đi ở phía sau, giúp nàng xách hành lý.
"Oản Oản!!!"
Lương Uyển Quân vừa nhìn thấy con gái, vành mắt liền đỏ cả lên, đưa một tay ôm Diệp Oản Oản thật chặt trong ngực, "Trở về là tốt rồi... Trở lại là tốt rồi..."