Thật không ngờ người cho tới nay vốn không đáng tin cậy, Diệp Mộ Phàm, lại có thể có lúc suy nghĩ cẩn trọng đến vậy.
"Anh bắt đầu hoài nghi từ lúc nào..."
Diệp Mộ Phàm suy nghĩ một chút, "Không nhớ rõ! Rất nhiều chuyện, hẳn là bắt đầu từ lúc em đột ngột thay đổi thái độ đối với Thẩm Mộng Kỳ. Chẳng qua là những thay đổi kia quá nhỏ, ban đầu anh hoàn toàn không hề suy nghĩ nhiều... Thời khắc khiến anh bắt đầu hoài nghi nhiều hơn chính là..."
"Lần đó?" Diệp Oản Oản ngẩng đầu.
Diệp Mộ Phàm ho nhẹ một tiếng, dường như nghĩ đến chuyện gì cực đáng sợ, nuốt nước miếng nói, "Chính... chính là lần em tung một quyền đập thủng nắp động cơ xe thể thao của Cung Húc..."
Gương mặt Diệp Oản Oản cứng đờ, yên lặng che trán, "Được rồi..."
Thì ra là lần nàng uống say khướt khi đó...
"Sau đó... Anh suy nghĩ lại từ đầu một chút, biến hóa của em thật sự là quá lớn... Rõ ràng chỉ là một cô gái bé nhỏ, nhưng mà, vô luận lúc nào cũng đều đứng chắn ở phía trước, vô luận chuyện gì em đều có thể giải quyết. Từ nhỏ trí nhớ của em cũng rất kém, tuy cũng có lúc đã gặp qua là không quên được, nhưng dù cho em có học một chút võ nghệ đi nữa, nhưng tuyệt đối không có khả năng sẽ lợi hại đến mức độ này..." Diệp Mộ Phàm hồi tưởng lại suy đoán của mình.
"Bởi vì hoài nghi thân phận của em, nên anh mới đi làm giám định thân nhân?" Diệp Oản Oản thử hỏi dò.
Diệp Mộ Phàm lắc đầu, "Không hề, cho dù có hoài nghi em, anh cũng chưa từng làm vậy. Chẳng qua chỉ nhân lúc không có ai, nói bóng nói gió với cha mẹ mấy lần..."
Diệp Mộ Phàm có chút bất đắc dĩ cười cười, "Thật ra thì anh thấy, dường như cha mẹ cũng có chút nghi ngờ. Chỉ là bọn họ giống như anh, một phần là cảm thấy không có khả năng, một phần khác chính là theo bản năng muốn né tránh chuyện này..."
Diệp Oản Oản nghe vậy không hiểu: "Vậy làm sao mọi người...?"
Vậy làm sao mọi người có thể xác định...??
Mặc dù Diệp Oản Oản còn chưa dứt lời, nhưng Diệp Mộ Phàm hiểu được nàng muốn hỏi cái gì, hướng về phía chàng trai ở bên cạnh nàng nhìn một cái nói, "Mấy tháng trước, bạn trai em đột nhiên ghé thăm giữa đêm khuya, nói cho chúng ta biết chân tướng."
Diệp Oản Oản nghe vậy, kinh ngạc quay đầu nhìn Tư Dạ Hàn ở bên cạnh, "A Cửu nói với mọi người?"
Vì sao nàng hoàn toàn không biết?
Diệp Oản Oản hoàn toàn không ngờ tới, Tư Dạ Hàn vậy mà lại đã sớm nói rõ chân tướng cho đám người Diệp Mộ Phàm.
Diệp Mộ Phàm gật đầu nói, "Khi đó, mặc dù chúng ta đã mơ hồ phát hiện một số chỗ không đúng của em, nhưng mà, thời điểm nghe được chân tướng từ trong miệng cậu ta, vẫn quá khó lòng đón nhận. Sau đó... cậu ta cứ như vậy yên lặng chờ đợi... nói lời xin lỗi cùng anh và cha mẹ..."
Diệp Oản Oản nghe những thứ này, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, hoàn toàn không biết có những chuyện này từng xảy ra.
Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn: "Tại sao anh lại trở về nước một mình làm những chuyện này?"
Tư Dạ Hàn thần sắc bình thản, "Với tính cách của em, sau khi biết thân phận thực sự của mình, khẳng định không đành lòng lừa gạt bọn họ, sẽ nói chân tướng cho bọn họ. Vốn chính là lỗi của anh, không nên để cho em phải gánh chịu những thứ này."
Diệp Oản Oản không ngờ, ngay cả vấn đề này mà Tư Dạ Hàn lại có thể đều xem xét đến cả rồi.
Anh biết nàng quý trọng tình cảm, không muốn để cho nàng đi đối mặt, cho nên đã giúp nàng gánh vác hết thảy từ sớm.
Trong lồng ngực Diệp Oản Oản phập phồng một niềm tâm tình vừa chua xót lại vừa phức tạp, không biết nên nói cái gì.
"Cái gì mà lỗi của anh, rõ ràng anh vì em nên mới làm như vậy... Là em quá mềm yếu không dám đối mặt, cho nên mới ích kỷ yêu cầu anh giúp em quên đi những ký ức kia. Coi như là phải giải thích, cũng nên là em đến giải thích..."