Thấy thần sắc cổ quái trong mắt Diệp Oản Oản, anh ta vội la lên: “Cô nghĩ rằng tôi đang lừa dối cô sao?”
Diệp Oản Oản lắc đầu một cái, đem ví tiền trong tay quơ quơ trước mắt chàng trai kia, cười nói: “Năm đó ở dãy núi Bắc Mỹ, tôi dùng tay không săn giết được một con gấu xám mấy ngàn cân sau đó, đã lột da của nó làm thành cái ví tiền này.”
“A” Hắn nhìn lấy ví da trong tay Diệp Oản Oản hơi sửng sờ.
“Không thể nào…” Anh ta vuốt ve mũi, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi lại: “Tôi tay không săn giết gấu xám cũng không có ít… Làm sao lại không biết còn có con gấu xám nặng mấy ngàn cân lượng tồn tại chứ…”
Diệp Oản Oản nhìn thấy người bán hàng mặt đầy vẻ nghi hoặc, trong lòng cô quả thực có chút bất đắc dĩ, trọng điểm mà anh ta chú ý lại có thể đặt ở trên trọng lượng của con gấu xám.
“Gấu xám mấy ngàn cân tôi chưa từng thấy, tôi đi săn giết gấu xám, con nặng nhất chỉ có một ngàn lượng hoặc mấy trăm cân mà thôi.” Thần sắc vô cùng nghiêm túc mà nói.
“Vậy anh thật không dể dàng gì mới có được vật này ha.” Diệp Oản Oản nhẹ giọng cười một tiếng, cách người này nói thật có ý tứ.
“Cũng còn may là đối với loại gấu xám này, đối phó cũng cần có kỹ xảo, cho nên có thể săn giết được nó cũng không tính là quá khó khăn.” Anh ta nói.
Diệp Oản Oản lắc đầu một cái nói: “Ý của tôi là thời điểm anh săn giết gấu xám còn mang theo cân điện tử bên cạnh người, mới cân được trọng lượng của nó chứ.”
Nghe xong anh ta tựa hồ có hơi không không vui nói: “Cô em, em đây chính là đang vũ nhục tôi rồi, chỉ cần dựa vào bản lĩnh của tôi mà nói thì cần gì có cân tôi mới biết cân nặng chứ, đối với tôi chỉ cần một cái quét mắt đại khái cũng biết được trọng lượng mà tôi cần vậy.”
“Ồ vậy anh xem thử cân nặng của tôi coi.” Diệp Oản Oản thuận miệng hỏi.
Anh ta quả thực bắt đầu xem xét, nhìn Diệp Oản Oản từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó chắc chắn nói: “Một trăm năm mươi cân, chênh lệch không cao hơn ba cân.” (1 cân = 500g)
Sắc mặt của Diệp Oản Oản trong nháy mắt đen thui, người này thật sự không phải là muốn cố ý gây chuyện với cô chứ…
Nhìn thời gian thấy không còn kịp nữa rồi, Diệp Oản Oản cũng không thèm tiếp chuyện cùng cái tên này nữa, trực tiếp xoay người đi.
“Cô em, em không mua món nào sao?” Anh ta ở sau lưng cô la lớn lên.
Diệp Oản Oản giả vờ như không nghe thấy, mấy đồ vật kia mặc dù không nhìn ra có vẻ quý giá nào cả, nhưng chế tác quả thực không tệ, cô thật sự có chút yêu thích, đáng tiếc số tiền cô có vốn có hạn cho nên đành bỏ qua cô vẫn là nên nhanh đi chọn lễ vật cho yến thọ của ông nội cô thôi.
“Giảm giá a!” Người bán hàng vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hô lên.
Diệp Oản Oản dừng lại không bước đi tiếp nữa, nhưng không muốn quay đầu, âm thanh lại theo bản năng truyền ra ngoài: “Giảm giá như thế nào?”
Người bán hàng: “Một trăm ngàn một cái!”
Diệp Oản Oản: Gặp lại sau!
Người bán hàng: “Mười ngàn!”
Diệp Oản Oản cũng không quay đầu lại.
“Một ngàn, không thể ít hơn được nữa!” anh ta nóng nảy nói.
“Một trăm!” Diệp Oản Oản mở miệng.
“Mẹ kiếp, có người như cô như vậy sao, trả giá từ một trăm ngàn còn tới một trăm đồng! Cô muốn đi cướp bóc sao!” Anh ta quả thật là sợ đến ngây người.
Nhưng một giây kế tiếp dường như anh ta rất sợ cô bỏ đi vội vàng hô lên nói: “Một trăm liền một trăm, từng đó cũng đủ để cho lão tử ăn sủi cảo mấy bữa rồi… Để làm hài lòng con gái như các cô thật không dễ làm, nếu không phải cửa hàng của tôi mới khai trương chưa đủ ba tháng thì với món đồ một trăm ngàn này thiếu một đồng tôi cũng không bán…”
Diệp Oản Oản chỉ là thuận miệng nói thôi, không nghĩ tới người này thực sự đáp ứng, vì vậy quả quyết xoay người lại, chỉ một món đồ trong số tác điêu khắc phẩm mà chính mình coi trọng mở miệng nói: “Tôi muốn cái này bọc lại cho tôi đi.”
Bỏ một trăm ngàn ra mua được món này cũng không tính là cô bị thua thiệt, chắc là đúng giá rồi.
“Yes Sir~!” Anh ta lấy ra một hộp quà tuyệt đẹp đem vật phẩm bỏ vào trong đó.
“Cô em, em tên gì?.” Sau khi giao đồ cùng nhận tiền xong, anh ta lên tiếng hỏi.
“Thời điểm muốn hỏi tên người khác anh có phải nên trước tiên nói họ tên của mình hay không?.” Diệp Oản Oản cười một tiếng đáp lại.
“Tôi gọi là Nhiếp Vô Danh.” Chàng trai báo tên của mình xong vẻ mặt dường như rất đắc ý.
“Ồ, tôi gọi là Diệp Hữu Danh.” Diệp Oản Oản thuận miệng nói.
Cái tên bán hàng này, không chỉ bán hàng giả, ngay cả tên cũng là giả đi, cô cũng không tin có người dùng hai chữ Vô Danh làm tên gọi của mình.
“Đây là cái tên quỷ quái gì a, là do cha mẹ ruột của em đặt ra sao?” Nhiếp Vô Danh kinh ngạc nhìn về phía Diệp Oản Oản.
“Chỉ sợ tên của anh cũng chưa hẳn là do ba mẹ mình đặt đi!” Diệp Oản Oản khóe miệng nhỏ đáp lại, sau đó không muốn cùng Nhiếp Vô Danh nói nhảm nữa, thân hình chuyển một cái, biến mất ở bên trong phố đồ cổ.
Chờ sau khi Diệp Oản Oản rời đi, Nhiếp Vô Danh sửa lại áo cao bồi trên người hơi nhăn một chút, rồi ngồi ở cạnh gian hàng, khôi phục bộ dáng vô cùng lười biếng, đem thân thể điều chỉnh lại thành tư thế an nhàn nhất.
“Diệp Hữu Danh… Có chút ý tứ…” Nhiếp Vô Danh khóe miệng hơi hơi dương lên, nở một nụ cười tà mị lại lười biếng.
“Mẹ… Con thích cái này…”
Giờ phút này, một vị thiếu phụ đang mang theo đứa trẻ bảy tám tuổi xuất hiện trước gian hàng, Nhiếp Vô Danh vội vàng đứng lên giới thiệu: “Em nhỏ à, em thật tinh mắt nha, đây là đồ mà năm đó tôi tại Bắc cực dùng tay không săn giết gấu bắc cực đó… Sau đó dùng da lông… Ai, chớ đi a nghe tôi nói hết đã!”