Bị Diệp Oản Oản chửi thật lâu, Tư Hạ khó có khi không cùng cô cãi vã, ngược lại chỉ trầm mặc, quanh thân quanh quẩn một cổ khí tức xa lạ.
Tài xế lái xe đến nhà của Tư Hạ trước. Sau khi khi xe dừng lại, Diệp Oản Oản từ trong số tiền thưởng rút ra tờ một trăm đồng rồi nói: “Tới đây, cháu trai, cho cậu tiền tiêu vặt nè!”
Tư Hạ nhìn thấy Diệp Oản Oản đưa tới tờ một trăm đồng, khóe miệng hơi rút lại, mặc dù vẻ mặt ghét bỏ nhưng vẫn nhận lấy.
Trong gió đêm, Tư Hạ đứng ở bên ngoài cửa xe, ánh mắt lạnh như băng hướng về Tư Dạ Hàn nhìn một cái, ngay sau đó ánh mắt lại rơi vào trên mặt của Diệp Oản Oản: “Cô gái ngu ngốc!”
Không biết tại sao lại bị chửi, Diệp Oản Oản nhất thời tối sầm mặt lại, cái tên tiểu tử này có phải thích bị ăn đòn hay không vậy?!
Không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Tư Hạ đã xoay người biến mất ở trong bóng đêm.
Sau khi đưa Tư Hạ về, xe rất nhanh lái về Cẩm Viên.
Trở lại Cẩm Viên, thời gian đã rất muộn rồi, Diệp Oản Oản lập tức thúc giục Tư Dạ Hàn đi ngủ đúng giờ.
Nằm ở trên giường, Diệp Oản Oản có chút không ngủ được, ở trên giường lăn qua lộn lại thật lâu, trong đầu đều là những hình ảnh trong trò chơi hôm nay.
Thật ra thì thời điểm lựa chọn, rất nhiều hình cô đều thiếu chút nữa chọn ngược lại, cuối cùng là theo thói quen thường ngày, để cho Tư Dạ Hàn có thể đoán được, mới lựa chọn trả lời khác đi.
Bất quá loại tình huống này cũng không có gì kỳ quái, dù sao sở thích của một người, thói quen cùng hành vi đều có thể thay đổi được…
Khiến cô không an tâm chính là cô luôn cảm thấy tối nay phản ứng của Tư Hạ có chút quái lạ, ngay cả thái độ của Tư Dạ Hàn, dường như cũng có chút không giống bình thường…
Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản theo bản năng nhìn về phía người đàn ông đang nằm bên cạnh mình, Tư Dạ Hàn lúc ngủ vẫn vậy, phi thường an tĩnh.
An tĩnh có lúc cơ hồ sẽ làm cho người khác xem nhẹ. Cho nên mặc dù đã cùng giường chung gối thời gian dài như vậy rồi, Diệp Oản Oản vẫn sẽ cảm giác không quen.
Thỉnh thoảng cô thậm chí còn nghĩ, cái tên này quả nhiên là không gần nữ sắc. Cô phát hiện sự tồn tại của mình cùng một cái gối ôm chẳng khác gì nhau.
Diệp Oản Oản lật sang một bên suy nghĩ lung tung, dường như bị cô làm ồn, người bên cạnh đột nhiên đưa tới một cánh tay, đem cô ấn vào trong ngực.
Trong phút chốc, khuôn mặt gần sát một mảnh ngực rắn chắc, trong tai vang lên tiếng tim đập, từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ, giống như đánh trống.
Diệp Oản Oản sửng sốt mấy giây, ngay sau đó thoáng thò đầu ra. Kết quả, mới vừa ngẩng đầu, liền đối mặt một ánh mắt đầy vẻ thanh tỉnh.
Trong bóng tối, Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, vô cùng xâm lược, phảng phất lại trở về khoảng thời gian trước khi cô sống lại, giống như gông xiềng chằng chịt cùng thiên la địa võng, điên cuồng đưa cô vô giam cầm trong thế giới chỉ thuộc về anh mà thôi…
Ánh mắt như thế khiến Diệp Oản Oản hơi nhíu mày lại, đáy lòng theo bản năng dâng lên cảm giác muốn thoát ra: “Híc, có phải làm ồn đến anh hay không…”
Không đợi Diệp Oản Oản nói xong, không hề có báo trước, liền cúi đầu, đôi môi mang theo hơi lạnh trong nháy mắt cắn nuốt thanh âm của cô.
Con ngươi của Diệp Oản Oản chợt co rúc lại, ngẩn người ra đó. Cùng lúc đó, Tư Dạ Hàn lại bắt đầu động, bên hông bị một bàn tay rộng lớn thăm dò vào, lòng bàn tay thô cứng trực tiếp đụng chạm da thịt cô, gần như thô lỗ dùng sức rong ruổi, đồng thời nụ hôn cũng càng lúc càng mất khống chế, công thành chiếm đất, tại khoang miệng của cô càn quét, hung hăng gặm nhắm miệng lưỡi của cô, cơ hồ muốn đem cô nuốt vào bụng…