Trong đầu nghĩ mặc dù như thế, nhưng dù sao Diệp tiểu thư cũng chỉ là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt mà thôi, cho nên cô ấy mới mang theo chúng ta cùng nhau đi ra ngoài, vì vậy hắn thật sự không thể để cô ấy trong tình huống này còn có thể tự mình thoát ra ngoài được.
Ngay tại lúc Lưu Ảnh cùng Tống Tĩnh đứng ở một bên yên lặng theo dõi diễn biến, Diệp Oản Oản đã bị một đám người vây quanh.
Trong quán rượu, những người khác nhìn thấy tình huống này nhưng tất cả đều không có một người nào dám nhúng tay vào cả, tất cả đều tránh thật xa như sợ nếu mình đứng gần cũng sẽ bị vạ lây.
Đây chính là địa bàn của Trần Sĩ Kiệt, đương nhiên không ai dám quản.
Tóc vàng kiêu căng phách lối: “Cô gái, đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, ngoan ngoãn đi theo bồi Trần thiếu của chúng tôi chơi đùa mấy ngày!… Nếu không…”
“A Quý, đối với mỹ nữ đừng có thô lỗ như vậy!” Mắt của Trần Sĩ Kiệt không chớp một cái mà nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thèm khát nhỏ dãi.
Ánh mắt quét qua bên người Diệp Oản Oản, thấy Giang Yên Nhiên, ánh mắt của Trần Sĩ Kiệt lại phát sáng thêm vài phần, mới vừa rồi khoảng cách khá xa nên hắn còn cảm thấy cô gái bên cạnh không có gì, vào lúc này đến gần nhìn lại, hắn thấy cô gái mặc quần áo đỏ này cũng thật mặn mà.
Nếu có thể cùng hai người này cùng nhau… Chậc chậc…Tối nay hắn thật là quá may mắn…Trong tay Trần Sĩ Kiệt bưng ly Vodka, loạng chà loạng choạng mà nhích tới gần: “Vị tiểu mỹ nhân này cũng không tệ, không bằng cả hai cùng nhau theo bổn thiếu gia tôi chơi đùa… vui vẻ…”
Thuộc hạ của Trần thiếu ở chung quanh nghe xong nhất thời tất cả đều cười lớn.“Ha ha ha ha ha…”
“Trần thiếu tối nay diễm phúc không nhỏ a!”
“Còn không mau cảm ơn Trần thiếu, hai người cùng được Trần thiếu để ý, để cho hai chị em các cô đều có cơ hội leo lên giường Trần thiếu!”
Nghe mấy tên đó nói những từ ô uế, ánh mắt của Diệp Oản Oản lạnh xuống, che chở Giang Yên Nhiên lui về phía sau nửa bước.
Không muốn cùng những người này dây dưa, cô hướng về sau lưng nhìn một cái.
Lưu Ảnh cùng Tống Tĩnh đang ở phụ cận.
Kết quả, khi cô quay đầu nhìn tới chỗ của bọn Lưu Ảnh, lại đối mặt với ánh mắt khinh bỉ giễu cợt của Lưu Ảnh, mà Tống Tĩnh ở bên cạnh hắn rõ ràng thấy được cô, lại cố ý tránh ánh mắt của cô, cúi thấp đầu không dám nói lời nào.
Hai người bọn họ rõ ràng đã biết tình huống của cô bên này, lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định ra tay.
Không cần đoán cũng biết, đây là do Lưu Ảnh cố ý làm ra mà.
Diệp Oản Oản thấy vậy, khoé miệng nhếch lên một vệt lãnh ý. A! Cô thật đúng là đánh giá thấp khả năng lôi kéo lòng người của Tần Nhược Hi rồi.
“Không nghe được lời Trần thiếu sao? Còn không nhanh đem cả hai người này mang đi! Trần thiếu tối nay muốn hưởng dụng! Nhanh một chút!”
“Vâng!”
Sau khi nghe được mệnh lệnh, hai tên to lớn trong số người đó nhất thời chen nhau đi lên, bàn tay cường tráng hướng về phía Diệp Oản Oản cùng Giang Yên Nhiên bắt lại.
Ngay sau đó Trần Sĩ Kiệt ung dung hướng về Diệp Oản Oản đi tới…
Ánh mắt của Diệp Oản Oản híp lại, lúc Trần Sĩ Kiệt đến gần, trong nháy mắt, một cước đá thẳng vào bụng của hắn, đồng thời lại lấy cùi chỏ của mình đánh vào tên đang lôi kéo Giang Yên Nhiên.
Không ngờ tới cô gái trước mắt mình lại biết võ, Trần Sĩ Kiệt che chỗ bụng vừa bị đạp một cước, đáy mắt say khướt xẹt qua một tia u ám: “Ôi chao, đủ cá tính a! Không tệ! Tôi thích…”
Thấy Diệp Oản Oản là đối tượng khó đối phó, lại còn dám đánh cả Trần Sĩ Kiệt, nhất thời lại có thêm hai người nữa nhào tới.
Diệp Oản Oản một bên che chở Giang Yên Nhiên, còn phải ứng phó bốn gã đàn ông, bắt đầu có chút kiệt sức.
Mặc dù sức lĩnh ngộ của cô đối với nhiều chiêu thức võ công cực nhanh nhưng lại rất ghét phải học những thứ chém chém giết giết này, năm đó, thời điểm cha tìm sư phụ dạy cho cô, cô đều lười biếng tiếp thu, hoàn toàn chỉ học trên lý luận suông mà thôi (ý là có học mà không có thực hành nha).
Đối phó người bình thường còn có thể, nhưng những người này, rõ ràng là hộ vệ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, thân thủ tất cả mọi người này đều không kém, có thể lấy một địch mười, huống chi là đối phó với một cô gái như cô.