Sau khi đem Diệp Mộ Phàm xuống lầu, Diệp Oản Oản dùng sức đè hắn xuống ghế phụ, sau đó trực tiếp đem tất cả cửa xe khóa lại.
“Diệp Oản Oản, cô đừng cố tình gây sự! Mau thả tôi ra!” Diệp Mộ Phàm âm thanh như rít gào, ngay sau đó lại chú ý tới chiếc giá trị của chiếc xe này “Ngươi xe này làm sao có được?”
Lấy tiền lương của Diệp Oản Oản, làm sao có thể mua được loại xe xa xỉ như thế?
Lần trước, chuyện phòng ốc hắn cũng đã cảm thấy không được bình thường, cô kiếm đâu ra một tên bạn tên Diệp Bạch? Còn cho mượn nhiều tiền như vậy để đem nhà chuộc về?
Thanh âm Diệp Oản Oản dị thường lạnh giá, cô quát khẽ: “Im miệng!!”
Diệp Mộ Phàm vẫn còn nuôi ý muốn tra khảo, lại cảm giác bên trong xe ngay lập tức lạnh giá, không tự chủ rùng mình, miệng bỗng giấc ngậm chặt…
Chiếc xe rất nhanh chóng lái tới thành phố C của đế đô rồi dừng lại trước một cửa hàng rượu sang trọng.
Diệp Oản Oản đã tính toán một chút thời gian, dựa vào tốc độ xe của bọn họ, không phải sẽ đến sớm hơn so với Trầm Mộng Kỳ hay sao.
Cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho Cao Phi, muốn hỏi một ít tin tức: [ Trầm Mộng Kỳ cùng Hà Tuấn Thành đến phòng rồi sao? ]
Cao Phi rất nhanh liền đáp lại: [ còn không có, bọn họ đều ở trên đường, có lẽ cũng sắp tới rồi. ]
[ Diệp Oản Oản: Được, đã biết. ]
Trả lời Cao Phi, Diệp Oản Oản cất điện thoại di động, mở cửa xe, kéo Diệp Mộ Phàm thật nhanh chóng bước vào quán rượu.
“Diệp Oản Oản! Ngươi điên rồi sao? Giả thần giả quỷ, rốt cuộc là̀ ngươi muốn làm cái gì?”
Vô luận Diệp Mộ Phàm mắng chửi như thế nào, Diệp Oản Oản dọc theo đường đi cũng không có mở miệng, trực tiếp dùng một tấm thẻ sao chép thẻ khách sạn mở cửa thang máy, sau đó thuận lợi tiến vào căn phòng mà Trầm Mộng Kỳ cùng Hà Tuấn Thành sẽ hẹn hò.
“Ngươi dẫn ta tới chỗ này làm cái gì?”
Diệp Oản Oản đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào phòng ngủ đối diện trên ban công, soạt một tiếng đẩy Khai Dương đài rơi xuống đất, mở cửa kính, Diệp Oản Oản đem Diệp Mộ Phàm đẩy tới ban công.
Xuyên qua tấm kính thủy tinh chỉ có tấm lụa mỏng màu trắng, dễ dàng nhìn thấy tình huống bên trong phòng ngủ.
“Diệp Oản…”
Diệp Mộ Phàm không thể nhịn được nữa, đang muốn mở miệng rống giận, lại bị Diệp Oản Oản che miệng, “Im lặng!”
Tình báo của Cao Phi thật chuẩn!
Không cần phải chờ, căn phòng liền vang tiếng “Tích”, cửa phòng bị người ta đẩy ra, ngay sau đó lại khôi phục sự an tĩnh.
“Ừ…”
Ở cửa, đột nhiên truyền tới âm thanh ngữ nhân nữ nhân cao giọng phóng túng, đều là nam nữ trưởng thành đều biết đối phương đang làm ra cái âm thanh mập mờ gì.
Phản ứng lại trước âm thanh mập mờ của đôi nam nữ, gò má của Diệp Mộ Phàm nhất thời không khống chế được nóng lên, hung tợn trừng mắt về phía muội muội.
Ngược lại ko phải là hắn thuần khiết quá hay da mặt hắn mỏng, mà là vào lúc này em gái hắn cũng đang ở đây.
Diệp Oản Oản buông lỏng tay ra, Diệp Mộ Phàm lập tức thấp giọng mở miệng, “Diệp Oản Oản, não ngươi có phải không! Lại dẫn ta tới nhìn lén loại hình ảnh này!”
Âm thanh bên tai càng ngày càng lớn, trên mặt của Diệp Oản Oản không có chút biểu cảm gì, “Gấp cái gì?”
“Ngươi…” Diệp Mộ Phàm muốn tiếp tục mở miệng, biểu tình trên mặt lại đột nhiên lại cứng đờ.
Tại sao giọng của nữ nhân này nghe thật giống như có chút quen tai?
“A… Tuấn thành… …”
Tuấn thành? Hà Tuấn Thành?
Còn có chuyện này… Cái thanh âm này rõ ràng là…
Mộng Kỳ?
Hà Tuấn Thành hòa… Mộng Kỳ…
Sao… Làm sao có thể…
Nhất định là hắn nghe lầm…
“Mộng Kỳ, ngươi thật đẹp…” Hà Tuấn Thành ở trên người Trầm Mộng Kỳ hung hăng xoa một cái, sau đó một tay đem Mộng Kỳ ôm lấy.
Nương theo lấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, hai người theo cánh cửa đi tới phòng ngủ…