Đại khái là bởi vì bị đè nén quá lâu, trước khi sống lại cùng đời này tất cả tâm tình tiêu cực toàn bộ đều vào giờ khắc này phát ra hết, nước mắt của Diệp Oản Oản hoàn toàn không ngừng được, khóc hơn nửa canh giờ vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Tư Dạ Hàn từ đầu tới cuối cứ như vậy không nói một lời cứng người lại ở đó, không nhúc nhích.
Hứa Dịch không thấy Tư Dạ Hàn liền đuổi theo, vào lúc này đang đứng ở ngoài cửa. Thấy Diệp Oản Oản khóc thương tâm như vậy, hắn khó tránh khỏi cũng có chút áy náy. Dù sao lần này đúng là hiểu lầm cô ấy, không cần nghĩ cũng biết cô ấy khẳng định bị ông chủ dọa sợ không nhẹ, một tấm lòng tốt còn bị hiểu lầm, có thể không thương tâm sao? Cũng may chân tướng sự tình đã biết rõ. Nhưng là ông chủ a, người ta khóc thành như vậy, ngài dầu gì cũng nên dỗ dành một chút đi à? Giống như một tượng đá đứng ở chỗ đó ngược lại càng đáng sợ có được hay không? Được rồi, đối với ông chủ nhà mình mà nói, mới vừa rồi nói những lời đó phỏng chừng đã là cực hạn rồi, hắn thật đúng là không tưởng tượng ra ông chủ dỗ nữ hài là hình dáng gì. Chỉ là những lời đó cũng đã để cho hắn rất khiếp sợ.
Giờ phút này, Tư Dạ Hàn môi mỏng mím chặt, sống lưng phảng phất như một cái cung căng thẳng đến cực hạn, trái tim như tê liệt cảm giác nhìn người con gái của mình nước mắt chảy càng lúc càng kịch liệt. Đây là lần đầu tiên anh thấy Diệp Oản Oản khóc. Vô luận nhiều sợ hãi và căm ghét anh như thế nào, cô cũng không có khóc qua. Không biết qua bao lâu, nam nhân một mực đứng cứng ngắc ở nơi đó hít sâu một hơi, dường như vùng vẫy rất lâu, mới rốt cục chậm rãi buông lỏng nữ hài trong ngực, trên mặt nhanh chóng khôi phục lạnh giá hờ hững, ngữ khí bình tĩnh không lay động mà mở miệng: "Hứa Dịch, đưa cô ấy trở về trường học "
Nói xong, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Hứa Dịch nghe vậy, đầu tiên là sợ sệt một chút, ngay sau đó nhìn về phía bóng lưng ông chủ nhà mình rời đi, không khỏi cảm thấy tấm lưng kia có chút hiu quạnh. Ông chủ làm sao biết dỗ người khác, hắn duy nhất có thể nghĩ tới, nếu là cách hắn xa một chút, Diệp Oản Oản sẽ khai tâm một chút đi!
Hứa Dịch than nhẹ một tiếng, hướng phía cô gái trên giường vẫn như cũ khóc sụt sùi nhìn nói, "Diệp tiểu thư, đừng khóc, cô yên tâm, sự tình đã rõ ràng, ông chủ sẽ không nhốt cô, cô xem ông chủ đều để cho tôi đưa cô trở về trường học!"
Nửa giờ sau, Diệp Oản Oản được đưa đến cửa trường học.
"Diệp tiểu thư, đến rồi" Hứa Dịch vững vàng dừng xe, sau đó đi vòng qua thay cô kéo cửa xe ra.
Diệp Oản Oản ôm lấy bọc sách xuống xe, vẻ mặt mộc mộc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như cũ mang theo nước mắt. Hứa Dịch nhìn nữ hài trước mắt, há miệng, dường như muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn là không hề nói gì. Mãi đến chiếc xe màu đen kia chậm rãi rời đi, biến mất ở trong màn đêm, ánh mắt Diệp Oản Oản trống rỗng chết lặng mới dần dần khôi phục tiêu cự, đứng tại chỗ một lúc lâu, mới chậm rãi cất bước, hướng phía trường học đi tới.
Cô không có lập tức trở về nhà trọ, mà là đến hồ nhỏ bên trường học trên ghế dài ngồi xuống. Hơi lạnh gió đêm xuyên qua mặt hồ thổi lất phất ở trên mặt, để cho cô thanh tỉnh không ít. Trước đây không lâu, thiếu chút nữa việc cũ lại xảy ra, mà bây giờ, cô lại lần nữa có được tự do. Ngay từ đầu, cô chẳng qua là tương kế tựu kế, nhưng là, cho dù hết thảy đều ở bên trong kế hoạch của cô, nhưng đối với Tư Dạ Hàn sợ hãi lại là thật, ngay lúc đó ủy khuất cũng là thật. Không chỉ là lần này, mà là toàn bộ tích cóp của hai đời ủy khuất cùng oán phẫn. Trận khóc này, cô cơ hồ sức cùng lực kiệt, nhưng trút hết được ra ngoài, cũng dễ chịu hơn khá nhiều.
Ngoài ra, để cho cô hoàn toàn không ngờ tới, vẫn là thái độ của Tư Dạ Hàn. Cô không nghĩ tới, trong trí nhớ nam nhân đáng sợ hung ác hoàn toàn không có tình cảm loài người, lại sẽ nói xin lỗi cô.