Tiết Lệ đang cùng với Tần Nhược Hi trò chuyện video.
“Đúng…Thật xin lỗi, tổng giám Tần, sự việc thất bại…”
Thật ra chuyến đi Myanmar lần này của bọn họ coi như bị Diệp Oản Oản đoạt công lao, cô ta tại công ty cũng không có vững, Tần Nhược Hi chưa từng nghĩ nhóm hàng kia có vấn đề, mà cô ta tùy tiện mua một nhóm nguyên thạch rác rưởi, ngược lại ra cực phẩm Đế Vương Lục.
Hiện tại toàn bộ công ty đều đang thảo luận chuyện này, nói ngộ nhỡ Tần Nhược Hi đi, hoặc mua món hàng Tần Nhược Hi đặt thì khẳng định bây giờ đã mất hết vốn liếng rồi.
Mặc dù mọi người đều biết đổ thạch đều dựa vào vận may, nhưng lại để cho người phụ nữ này thông qua nhiệm vụ bước đầu đứng vững tại công ty, thật sự là hỏng bét.
“Đáng chết, sao vận khí của người phụ nữ kia tốt vậy chứ?” Bên cạnh Nguyên Sinh cắn răng nói.
Sắc mặt Tiết Lệ âm trầm nói: “Thời gian còn dài mà, tôi cũng không tin mỗi lần cô ta đều dựa vào vận khí!”
Đáy mắt Tần Nhược Hi luôn trấn định, giờ phút này âm thầm lên xuống.
Con ngươi Nguyên Sinh chuyển động, tiến đến trước mặt Tần Nhược Hi nói “Khụ, Nhược Hi tiểu thư, có đôi lời, tôi không biết nên nói hay không…”
Tần Nhược Hi: “Nói”
Nguyên Sinh mở miệng nói: “Thật ra thì…tính tình Cửu gia cũng coi như lạnh, dù sao cũng là đàn ông, mọi thứ của Nhược Hi tiểu thư đều mạnh hơn con hồ ly tinh kia, dựa vào cái gì mà nó đoạt được vui vẻ của Cửu gia, còn không phải cô ta tranh sủng sao? Bám dính người? Cho nên….”
Tần Nhược Hi miệng nhếch lên lãnh ý “Cho nên, ý của anh, là để cho tôi học hỏi cô ta, đến trước mặt A Cửu tranh sủng?”
Đầu bên kia video lúc này Tiết Lệ giận dữ “Làm càn! Nguyên Sinh! Cậu cho Nhược Hi tiểu thư là người như thế nào, giống người phụ nữ bỉ ổi kia sao?”
Nguyên Sinh nóng nảy, vội giải thích “Không…Không đúng!Tôi làm sao có loại ý nghĩ này! Nhược Hi tiểu thư là chủ mẫu tương lai Tư gia, tại sao lại có thể giống như cô ta được? Tôi đây không phải là quá lo lắng, sợ tâm của Cửu gia và Nhược Hi tiểu thư bị con hồ ly tinh kia ly gián sao?”
Sắc mặt Tiết Lệ vẫn tức giận “Cô ta được cưng chiều như thế nào bất quá chỉ là chơi đùa thôi!”
“Được rồi chớ ồn ào, tôi tự có chừng mực” Tần Nhược Hi cắt đứt cãi vã của hai người nhìn về Tiết Lệ nói “A Cửu thích dạng gì, cần cho anh ấy dạng gì, tôi cần anh dạy sao?”
Ánh mắt Tiết Lệ lóe lên một cái sau đó vội mở miệng “Tôi hiểu được.”
………………………….
Ngày thứ hai, sân bay.
Tối hôm qua Nhiếp Vô Danh bị cuộc gọi video khó hiểu kia dày vò đến không ngủ được, trước khi sắp chia tay kéo Diệp Oản Oản cầu cứu.
“Em gái Hữu Danh, tính mạng của tôi đều ở trên tay cô, cô phải đáp ứng giúp tôi đấy!”
Diệp Oản Oản nào biết, anh ta lại nghiêm túc?
Nhưng mà, nhìn bộ dáng này của anh ta, lại không tiện cự tuyệt, dù sao lần này cũng là họ giúp đỡ mình.
Chẳng qua là giúp trông đứa bé thôi mà, chắc không có chuyện gì chứ?
Diệp Oản Oản bất dắc dĩ mở miệng “Tôi nhất định phải nói trước, tôi sẽ không chỉ một mình nuôi toàn bộ.”
Nhiếp Vô Danh lập tức mở miệng “Không có việc gì, không có việc gì, đứa trẻ nhà tôi rất dễ nuôi.”
Thần Hư đạo sĩ: “Đội trưởng, tôi thấy anh không thể làm người như vậy, hết chỗ nói.”
Nhất Chi Hoa: “Khụ khụ, đội trưởng, lần này tôi thấy anh quá tào lao rồi.”
Ngoại quốc dời gạch: “Tốt…Nuôi? Năng lực tiếng trung của tôi có vấn đề?”