Tiêu Vũ Đồng để cho nhân viên làm việc đi lấy một đống lớn đồ ăn vặt tới, rồi nói: “Cung Húc, cậu đem đồ ăn vặt ôm vào trong ngực, sau đó ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon!”
Mắt Cung Húc sáng lên nhìn chằm chằm một đống lớn đồ ăn vặt kia hỏi lại: “Tôi có thể ăn không?”
Diệp Oản Oản nâng tay đỡ trán: “…” Cô biết ngay mà…
Tiêu Vũ Đồng bật cười: “Làm động tác ăn nhưng không phải thật sự ăn, chờ lát nữa chụp xong những thứ này có thể tặng cho cậu!”
Nói xong nhìn về hướng Diệp Oản Oản: “Nhưng có thể ăn được hay không tôi không làm chủ được.”
Cung Húc lập tức nhìn Diệp Oản Oản, đang muốn mở miệng làm nũng, Lạc Thần ở bên cạnh vừa sửa lại cà vạt, một bên mặt không thay đổi mở miệng nhắc nhở: “Để tôi nhắc cậu một chút, tháng này trọng lượng cơ thể của cậu đã vượt chỉ tiêu ba cân rồi đó.”
“Mịa nó! Tiểu gia mập thì sao, cậu có tư cách gì nói tôi mập, cậu mời tôi ăn cơm hay là uống canh, chỉ với một khối thịt thì tôi có nghĩa vụ nghe cậu nói hay sao? Cậu có mời tôi ăn thịt bò thịt dê chân giò hun khói xúc xích hay không, có mời tôi ăn gà vịt tôm cua bào ngư vi cá chân gấu hay không, có mời tôi ăn thịt nướng lẩu và bún cay hay không, hay mời tôi ăn qua hoành thánh bún gạo chua cay chè xôi nước không…”
Diệp Oản Oản: “…” Thật là đủ lắm rồi đó nha…
Tiêu Vũ Đồng đang cười, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, vội vàng chụp lại hình ảnh lúc này.
Cung Húc ôm lấy đồ ăn vặt tức giận bất bình hầm hầm nhìn Lạc Thần, Lạc Thần đứng ở một bên sửa sang lại cà vạt vẻ mặt xem thường…
Rất nhanh, bộ ảnh chụp thứ hai cũng thuận lợi kết thúc.
Diệp Oản Oản chuẩn bị ba chủ đề, thật ra nhiều nhất chỉ cần yêu cầu chụp hai bộ đã đủ rồi, nhưng bởi vì hiệu quả hai bộ chụp trước đều vô cùng tốt, cho nên Tiêu Vũ Đồng mãnh mẽ đề nghị muốn chụp luôn bộ thứ ba.
Bộ thứ ba cần chụp là ngoại cảnh, cho nên phải lựa chọn thời gian thích hợp.
Dưới tình hình gần tới thời gian xuất bản, mà Tiêu Vũ Đồng vẫn cố ý muốn chụp bộ thứ ba, có thể thấy là đối với hai người quả thật rất hài lòng.
“Bộ thứ ba chúng ta ngày khác tiếp tục đi, rút ra một bộ làm ảnh bìa, cái khác có thể làm ở bên trong trang, tổng biên tập, dich ngon tinh com có thể giúp chúng tôi liên lạc cái cảnh trí, ngoại cảnh yêu cầu một khu rừng trúc…”
“Có thể, cái này để tôi giải quyết cho.” Sài Vĩnh Lê nhanh nhẹn mở miệng nói.
Tiêu Vũ Đồng cười nói: “Không nghĩ tới hiệu quả chụp ảnh lại tốt như vậy, đột nhiên đối với ảnh bìa lần này rất có lòng tin, coi như ép không được “Sắc Đẹp”, chất lượng cũng tuyệt đối là thượng thừa rồi!”
Nói xong, nhìn lướt qua hướng của Diệp Oản Oản và Diệp Mộ Phàm, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, sau khi rời khỏi Quang Diệu mọi người chuẩn bị đầu quân cho công ty khác sao? Hay là…”
“Chúng tôi chuẩn bị thành lập công ty của riêng mình.” Diệp Oản Oản trả lời.
“À… Là như vậy! Tự mình tự thành lập công ty cũng không tệ đâu! Diệp tiên sinh tuổi trẻ tài cao, nhất định có thể thành công!”
“Cảm ơn.”
Ánh mắt của Tiêu Vũ Đồng như có điều suy nghĩ nhìn Diệp Oản Oản đánh giá, không nhịn được đề nghị: “Thừa dịp còn có thời gian, không bằng tôi chụp cho bốn người một tấm để phục vụ cho công tác tuyên truyền được không?”
Diệp Oản Oản chần chờ: “Chuyện này… Có thể quá phiền toái hay không?”
Ánh mắt Tiêu Vũ Đồng xưa nay chưa từng có sáng như vậy, lộ ra kích động, không kịp chờ đợi mở miệng nói: “Không phiền toái không phiền toái, thuận tay mà thôi.”
Diệp Oản Oản cười nói: “Một cái thuận tay này của cô, có thể làm bao nhiêu người đều cầu không được.”
Tiêu Vũ Đồng trong giới nhiếp ảnh rất nổi danh, sau khi “ViVi” thất thế không ít tạp chí muốn đào cô ấy đi, bao gồm cả “Sắc Đẹp”, nhưng cô ấy vì nhớ tới tình xưa, cho nên từ đầu đến cuối không nguyện ý rời đi.
“A a a! Ảnh công tác! Tôi muốn chụp tôi muốn chụp! Tôi có thể cùng Diệp ca chụp chung không?” Cung Húc ở phía sau ồn ào.
Diệp Mộ Phàm liếc cậu ta: “Nếu là ảnh công tác, dĩ nhiên là cả bốn người cùng nhau chụp! Dựa vào cái gì Diệp Bạch lại phải chụp riêng với cậu chứ!”
Muốn chụp riêng cũng phải là anh em bọn họ chụp chứ!
Cung Húc bĩu môi một cái rồi nói: “Cắt, không có ý nghĩa, hai người mà chụp chung sẽ kéo thấp giá trị nhan sắc của tôi và Diệp ca…”