Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 120: Sự độc đoán của anh (3)



Đường Tâm Nhan sẽ không bao giờ chịu khuất phục trước nụ hôn mãnh liệt của anh nữa vì cô là người không chịu khuất phục và chính trực. Mím chặt đôi môi đỏ mọng bị anh hôn đến cùng, cô nhìn thẳng vào mắt anh đen sâu thẳm của anh, gằn từng chữ: “Tôi – không – lưu!”. Được lắm, người phụ nữ ngang bướng này! Anh ôm má cô và hôn cô thêm lần nữa. Sự chiếm hữu sâu sắc, phấn khích cùng điên cuồng lần này còn mạnh bạo và hoang dại hơn lần trước. Anh tiến vào, tiếp cận và chiếm đoạt tất cả khiến cô không còn đường lui. Đầu óc cô như chùm pháo hoa đang nở rộ, chói mắt và trống rỗng. Đây chắc chắn là một người đàn ông chỉ biết trêu đùa với người khác. Cô vô cùng bất lực. Hai mắt cô phủ lên một lớp sương mờ, cô muốn đẩy anh ra, nhưng không gian quá chật hẹp, lại bị anh chèn ép, cho dù có mạnh hơn nữa cũng không thể làm gì được.

Lòng bàn tay to lớn của anh từ từ đi xuống dọc theo đường cong mảnh mai của cô. Chiếc áo sơ mi voan mà Đường Tâm Nhan mặc có mở hai nút. Hai người dính chặt lấy nhau không có kẽ hở, quần áo cọ xát nhau, có thể cảm nhận rõ ràng làn da nóng bỏng của nhau.

Cốc cốc cốc. Bất ngờ có người gõ cửa kính ô tô. Đường Tâm Nhan nhìn qua cửa kính xe và thấy một cảnh sát giao thông mặc cảnh phục đang đứng bên ngoài. Cô chợt tỉnh táo lại và nhận ra rằng cả hai vẫn đang ở trên đường. Cô cảm thấy bối rối, xấu hổ và ngại ngùng. Nhưng người đàn ông đè lên cô từ nãy đến giờ vẫn tỏ vẻ điềm đạm và bình tĩnh. Chắc chỉ có những tay lái lão làng mới có thể mặt dày như vậy! Cảnh sát giao thông không ngừng gõ cửa, nhưng người đàn ông này dường như không nghe thấy, đôi môi rời khỏi môi cô rồi ngậm lấy tai cô. Đó là nơi cô nhạy cảm nhất. Sự đụng chạm ấm áp này khiến cô run lên. Cô vô cùng tức giận và thất vọng, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác ngoài giương cờ đầu hàng. Cô nói với hơi thở không ổn định, “Tôi lưu, tôi lưu, được chưa?”.

Cô biết khí thế mạnh mẽ của anh ta, nhưng không ngờ anh ta mạnh mẽ đến mức cô không thể chống cự được. Cô chợt thấy buồn và uất ức vì không biết lấy một người đàn ông như vậy là phúc hay là họa nữa? Hai người rõ ràng không yêu nhau, vì sao cô lại bị anh dày vò đến chết đi sống lại như thế chứ?

Anh đã nhận được câu trả lời như ý muốn nên anh thả cô ra rồi mở cửa xe, đi gặp cảnh sát giao thông. Đường Tâm Nhan không biết họ đã nói chuyện gì với nhau, một phút sau, anh đã quay lại xe. Cảnh sát giao thông không hề phạt anh. Cô bất lực mím môi, cúi đầu lưu hai chữ “Chồng yêu” vào số của anh. Vẻ mặt ủ rũ đưa điện thoại đến trước mặt anh:

– Hài lòng chưa?

Anh lấy tay xoa đầu cô:

– Nếu sau này em có thể gọi anh là chồng, anh sẽ càng hài lòng hơn nữa.

Đường Tân Nham hất tay anh ra, bất mãn mím môi:

– Đừng có được voi đòi tiên.

Mặc Trì Úy không nói gì thêm, cô cũng không muốn nói nữa, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe để ngắm cảnh đường phố náo nhiệt bên ngoài, trong lòng nhói lên một cảm giác đau đớn



Xe chạy đến khách sạn Đường Tâm Nhan ở, cô biết Mặc Trì Úy cũng ở đây. Người phục vụ ở lối vào khách sạn bước tới và mở cửa xe cho họ. Mặc Trì Úy đưa chìa khóa xe cho người phục vụ để anh ta đưa xe vào bãi đậu. Anh đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan, nhìn thấy đôi chân đi giày cao gót của cô, nghĩ đến cô suýt ngã trên sân khấu trình diễn, anh nhíu mày, “Để anh bế em vào”. Trước cửa khách sạn người ra kẻ vào tấp nập, Đường Tâm Nhan cảm thấy hôm nay mất mặt đủ rồi, làm sao dám để anh ta bế cô đi vào được chứ? Cô không muốn bị xem như một con khỉ bị người ta vây quanh nhìn ngó nữa. “Tôi tự đi được”. Mặc Trì Úy không ép buộc cô nên anh đi bước đi lên trước.