Hà Mỹ Quyên âm thầm đánh giá Giản Thành một phen, tuy rằng cậu ta mặc một thân tây trang hàng hiệu, trông giống như hình người dáng chó, nhưng bà ta ở trong giới thượng lưu căn bản chưa từng gặp qua người này, ước chừng là đi làm nhân viên vô danh tiểu tốt cho một công ty lớn nào đó, là tình nhân bên ngoài của Đường Tâm Nhan.
Giản Thành đi theo bên người Mặc Trì Úy đã sớm luyện thành một bộ tính cách vui buồn không thể hiện ra mặt, nghe được những lời Hà Mỹ Quyên làm nhục, cậu ta cũng không giận, nhếch khóe môi nở nụ cười lạnh: “Hà nữ sĩ đừng vội, thầy Vương Hóa rất nhanh thôi sẽ cho chúng ta biết chân tướng sự thật!”
Hà Mỹ Quyên sắc mặt đại biến: “Chuyên gia cái gì, tôi thấy chính là trợ thủ cậu mời đến để giúp đỡ thì có!”
Có phóng viên nhận biết được Vương Hóa, nhịn không được đứng ra thay ông ấy nói chuyện: “Phó phu nhân, tính chuyên nghiệp của thầy Vương Hóa là không thể nghi ngờ, ông ấy có đủ uy tín, sẽ không tồn tại chuyện thiên vị giúp đỡ một bên.”
Hà Mỹ Quyên dùng sức mím môi, trong con ngươi hiện lên vẻ chột dạ.
Đồng dạng chột dạ cùng sợ hãi còn có Phó Tư Tĩnh, nhìn thấy Giản Thành còn mang đến một người đàn ông trẻ tuổi khác, nàng hạ thấp đầu, hai tay dưới bàn xoắn chặt vào nhau, trong lòng bất an tới cực điểm.
Mười phút sau.
Vương Hóa giám định ra đoạn ghi âm là thật một trăm phần trăm, còn đoạn video đã bị chỉnh sửa cắt ghép hậu kỳ.
Nghe được kết quả giám định, hiện trường một mảnh xôn xao.
Đường Vũ Nhu sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng thêm tái nhợt, cô ta cực kỳ tức giận trừng mắt nhìn Giản Thành đang đứng cạnh bên Đường Tâm Nhan, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Ngày hôm qua cô ta nhận được tin, Đường Tâm Nhan cùng Mặc Trì Úy cãi nhau đến trở mặt, sẽ không có tiếp tục giúp cô, nhưng nay lại từ đâu xuất hiện một người này?
Hà Mỹ Quyên nhìn thấy sự tình chuyển biến xấu, các phóng viên hướng mũi nhọn về phía ba người bọn họ, bà ta dùng sức véo Đường Vũ Nhu một cái, thấp giọng tức giận nói: “Đây đều là họa do cô gây ra, việc đã đến nước này, tôi cũng không thể giúp cô được nữa rồi!” Nói xong giữ chặt Phó Tư Tĩnh đang cắn chặt môi, hoảng sợ rõ rệt: “Nơi này không phải để ngẩn người, chúng ta đi!”
Phó Tư Tĩnh nhanh chóng đứng bật dậy, cùng Hà Mỹ Quyên rời đi, nhưng Giản Thành đã ngăn chặn đường đi của bọn họ.
“Phó Tư Tĩnh tiểu thư, tên côn đồ nhỏ này bị cô dùng tiền mua chuộc tống đi nước ngoài có thể chứng minh ngày đó Hà Mỹ Quyên ngã xuống cầu thang là do cô cố ý làm, còn có thể chứng minh Đường Tâm Nhan tiểu thư ở trong phòng tạm giam thiếu chút nữa đã bị một gã cảnh sát làm nhục, cũng chịu sự sai khiến của cô! Tôi đã báo cảnh sát rồi, vẫn là mời cô đến cục cảnh sát một chuyến!”
Hà Mỹ Quyên vẻ mặt không thể tin nhìn Phó Tư Tĩnh: “Mẹ bị ngã xuống cầu thang có liên quan gì với con?”
“Mẹ, con không có cố ý đâu…” Phó Tư Tĩnh run rẩy thân người, sợ hãi đến cực điểm.
Đường Tâm Nhan cười lạnh, tiếp lời Phó Tư Tĩnh: “Cô ta đương nhiên là không phải cố ý, vốn dĩ người cô ta muốn đẩy ngã xuống cầu thang là tôi!”
Hà Mỹ Quyên mang Phó Tư Tĩnh che chở phía sau thân mình: “Đường Tâm Nhan, cô đừng có ngậm máu phun người!”
Hà Mỹ Quyên vừa dứt lời tên côn đồ kia liền đứng ra làm chứng: “Phó Tư Tĩnh quả thất muốn dồn Đường Tâm Nhan vào chỗ chết, cô ta đã từng nói qua với tôi, không ngã chết là do cô may mắn, cô ta còn để tôi dùng tiền mua chuộc một gã cảnh sát mê đánh bài đi hủy hoại sự trong sạch của Đường Tâm Nhan tại phòng tạm giam!”
Phó Tư Tĩnh bình thưởng chính là một con hổ giấy, bị Hà Mỹ Quyên dạy hư, là bông hoa được trồng trong nhà kính điển hình, ở trước ánh đèn ống kính căn bản không thể tự biện giải cho mình.
Dáng vẻ chột dạ lại sợ hãi của cô ta, rơi vào trong những cặp mắt tinh quái của các phóng viên thì không khác gì cô ta đã trực tiếp thừa nhận chuyện mình hãm hại Đường Tâm Nhan là thật.
Một lúc sau, hai vị cảnh sát đến, mang Phó Tư Tĩnh đi.
Hà Mỹ Quyên đuổi theo ra ngoài, bà ta tiết lộ thân phận Phó phu nhân của mình nhưng cảnh sát lại không bị bà ta mua chuộc được.
Đường Vũ Nhu nhìn thấy Phó Tư Tĩnh bị cảnh sát mang đi, Hà Mỹ Quyên cũng đuổi theo ra ngoài, trong lòng cô ta càng ngày càng hoảng sợ, vẻ mặt tại nhợt cuối cùng không còn giữ được bình tĩnh, cô ta lề mề từ trên ghế bỗng chốc đứng dậy.
Nhưng mà các phóng viên sao lại có thể dễ dàng để cô ta rời đi, từng vấn đề sắc bén như thủy triều kéo đến hướng về phía cô ta.
Vẻ mặt vênh vang đắc chí trước đây sớm đã biến mất hầu như không còn, thay vào đó là vẻ bối rối cùng kinh hoảng đến bất tận.