Trán anh chạm vào trán cô, mũi hai người chạm vào nhau, hô hấp đan xen, nhiệt độ trong không khí như đang tăng lên.
Nhìn đôi mắt đen sâu thẳm như vực của anh, cô muốn hỏi anh về tấm hình, nhưng lời nói vừa đến môi, cô lại không thể hỏi.
Cô thừa nhận, cô sợ nghe thấy câu trả lời khiến cô không chịu đựng nổi.
Nhưng mà không hỏi, trong lòng như có một cây gai, thỉnh thoảng lại xuất hiện đâm vào khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cắn răng, trong lòng cô hoảng loạn, vẫn là quyết định hỏi.
Nếu như anh thực sự chỉ xem cô như là một người thay thế, sau này cô sẽ khống chế trái tim mình, không bao giờ được rung động trước anh nữa.
Hít một hơi thật sâu, cô vừa định hỏi thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Cậu Mặc, máy bay sắp cất cánh rồi—“
Đường Tâm Nhan bị sốc, lúc này, cô và Mặc Trì Úy vẫn đang trong tư thế thân mật không gì sánh được, hai chân cô đặt trên eo anh và hai tay đặt trên vai anh, từ góc độ của Giản Thành, hai người họ dường như đang làm chuyện gì đó mà không thế miêu tả được.
Cô hoảng loạn, từ người Mặc Trì Úy khó khăn nhảy xuống.
Biết cô đứng không vững, lòng bàn tay mảnh mai và mạnh mẽ của anh đã kịp thời đỡ lấy chiếc eo thon gọn của cô.
Đợi cô đứng vững, anh mới buông tay.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng và quyến rũ của cô, anh lấy trong ví ra một chiếc thẻ màu đen: “Tôi có chuyện quan trọng cần xử lý ở nước Y, tấm thẻ này cô cầm lấy, mẹ bị bện nên cần tiền, không cần tiết kiệm tiền với tôi.”
Đường Tâm Nhan nhìn người đàn ông đẹp trai như thần trước mặt, vẻ mặt sững sờ: “Tôi không muốn nợ anh quá nhiều.” Nếu như cuộc hôn nhân của bọn họ dựa trên tình yêu và trên cơ sở tự nguyện, cô nhất định sẽ tiếp nhận ý tốt của anh, nhưng quan hệ của hai người hiện giờ, cô làm sao có thể thoải mái mà tiêu tiền của anh cơ chứ?
Mặc Trì Úy nhét tấm thẻ vào lòng bàn tay cô: “chúng ta một ngày chưa ly hôn thì cô vẫn là vợ của tôi, thân là người đàn ông, cho người phụ nữ của mình tiêu tiền là chuyện đương nhiên.”
Đường Tâm Nhan chưa kịp nói gì thì lại nghe thấy giọng nói trầm ấm tao nhã của anh vang lên: “nhớ rõ, cô không thiếu tôi thứ gì, giúp cô, là tôi cam tâm tình nguyện, huống chi…” Ngón tay mảnh khảnh của anh chạm vào cô thanh tú quyến rũ bờ môi đỏ mọng: “lúc nãy tôi đã lấy lại cả vốn lẫn lãi rồi.”
…
Mãi đến khi bóng của Mặc Trì Úy biến mất ở cánh cửa, Đường Tâm Nhan vẫn chưa hết bàng hoàng.
Cô lấy tay sờ nhẹ đôi môi đỏ mọng và sưng tấy của mình, nghĩ đến câu nói cuối cùng lúc nãy của anh ‘ tôi đã lấy lại cả gốc lẫn lãi rồi’, hai má của cô càng nóng bừng hơn.
Không muốn cô mời ăn một bữa thịnh soạn, chỉ cần một nụ hôn?
Không không không, trong mấy phút vừa nãy, anh không chỉ hôn cô một lần.
Hơi thở nam tính của anh vẫn còn vương trên môi và răng cô, cô cắn môi, cúi đầu nhìn tấm thẻ đen trong lòng bàn tay.
Anh ta hào phóng với phụ nữ như vậy sao?
Sau khi ở trong phòng ngẩn ngơ gần năm phút, nét ửng hồng trên mặt cũng bớt dần đi, cô chỉnh lại đầu tóc và quần áo cho chỉnh tềrồi mới rời đi.
Không có về căn hộ, mà trực tiếp đến bệnh viện thăm mẹ.
Vì quá kinh ngạc mà bệnh tình của mẹ cô càng ngày càng trở nặng.
Mặc Trì Úy đã yêu cầu bệnh viện bố trí khoa phòng và bác sỹ tốt nhất, bác sỹ nói với Đường Tâm Nhan rằng mẹ cô phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, nếu không tính mạng có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu như không phải Đường Vũ Nhu khiến cho mẹ cô chịu cú sốc và đả kích như vậy, cũng không cần phải phẫu thuật gấp như vậy.
Cô không hiểu, cho dù không phải là mẹ ruột, nhưng cũng đã nuôi nấng cô ta nhiều năm như vậy, cô ta tại sao lại tàn nhẫn không quan tâm đến sự sống chết của mẹ mình như thế chứ?
Vì tình yêu, thật sự đến tình thân cũng không cần nữa sao?
…
Bệnh viện Phó Thị.
Đường Vũ Nhu trong cơn hôn mê từ từ tỉnh lại, lúc này cô mới bắt đầu cảm thấy tỉnh táo, đưa tay vuốt ve bụng dưới.