Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 209: Mặc Trì Úy lừa dối cô



Đường Tâm Nhan nhớ tới Mặc Trì Úy, cho dù chỉ có mấy ngày không gặp nhưng kể cả trong lúc bận rộn công việc, cô cũng sẽ có đôi lúc nhớ tới anh. Có lẽ cô thật sự đã động lòng với anh rồi. Mỗi tối trước khi cô ngủ anh đều sẽ gửi tin nhắn chúc cô ngủ ngon, có tận mấy lần cô muốn hai người gọi video với nhau nhưng đều bị anh từ chối.

Thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ ngợi lung tung rằng có phải anh đang không tiện hoặc là bên cạnh anh đang có người phụ nữ khác nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi. Chuyện cô không tận mắt nhìn thấy, không phải chính tai cô nghe được, cô sẽ không tùy tiện đoán mò rồi nghi ngờ lung tung.

Đường Tâm Nhan an ủi Quý Tịnh một lúc nhưng lại không hề có hiệu quả gì, cô ấy gần như sắp uống hết cả chai rượu rồi.

Nằm bò ra trên bàn, cô ấy kéo lấy tay Đường Tâm Nhan, ngà ngà say, mờ mịt nói với: “Tâm Nhan, đàn ông là thứ xấu xa nhất trên thế giới này, phụ nữ chúng ta nhất định không được dễ dàng giao trái tim ra cho bọn họ, cũng không được dễ dàng tin tưởng lời nói ngọt ngào của bọn họ.”

Đường Tâm Nhan vừa định nói gì đó thì đột nhiên ở cửa có mấy người đàn ông mặc đồng phục. Dần đầu là một người đàn ông mặc tây trang màu đen, dáng người thon dài cao thẳng, mặt mày thần bí, anh tuấn lạnh lùng.

Đường Tâm Nhan có xem qua bài phỏng vấn của anh ta ở trên tạp chí. Anh ta chính là người đàn ông khiến cho Quý Tịnh động lòng và cũng chính là người làm tổn thương tình cảm của cô ấy – Cố Tây Từ.

Anh ta vừa định đưa theo vài người phía sau lên tầng hai, lại vào đúng lúc giẫm lên bậc cầu thang đầu tiên liền nhìn về phía cô và Quý Tịnh. Đường Tâm Nhan nhìn ánh mắt anh ta vừa rét lạnh vừa sắc bén, bỗng nhiên rùng mình một cái. Khí chất quả thực là giống y hệt Mặc Trì Úy. Nhưng Mặc Trì Úy trời sinh tuấn tú sáng sủa, điềm tĩnh chín chắn còn người này lạnh lùng nghiêm nghị, sự độc đoán đều lộ ra ngoài, giống như một con sư tử đực trong đêm tối mờ mịt, lạnh lùng kiêu ngạo, hung hãn nham hiểm và khí chất mạnh mẽ bức người.

Anh ta thấp giọng nói với người bên cạnh vài câu rồi đột nhiên đi về phía hai người bọn cô.

Chiếc quần tây được là phẳng phiu không chút nếp nhăn ôm lấy đôi chân dài khỏe khoắn, thẳng tắp, mỗi bước đi đều có thể toát ra khí thế lạnh lùng đến thấu xương. Anh ta đứng trước bàn ăn, đến nhìn còn không thèm nhìn Đường Tâm Nhan một cái, trực tiếp đỡ Quý Tịnh say mềm như bùn nhão dậy.

“Anh Cố…” Đường Tâm Nhan muốn đuổi theo thì Quý Tịnh đang bị anh ta anh ta vác trên vai đột nhiên mở mắt, cô ấy nhìn Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Ân oán cá nhân giữa chị và anh ta, chị sẽ tự mình giải quyết, lúc em thanh toán nói tên của chị…”

Quý Tịnh gọi cả một bàn đầy đồ ăn còn cô ấy lại chỉ uống mỗi rượu, đồ ăn trên bàn căn bản chưa hề động đũa. Đường Tâm Nhan thở dài một hơi, cô cũng không rời đi ngay lập tức, vừa nhìn người xe đông nghịt bên ngoài vừa chầm chậm ăn cơm. Nhìn thấy Quý Tịnh đau lòng như vậy không hiểu tại sao cô cũng có chút thương cảm. Đột nhiên lại thấy có chút nhớ Mặc Trì Úy, cô liền bỏ dao nĩa trên tay xuống, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh.

“Ngày mai lúc nào anh về? Em mời anh ăn cơm.” Gửi xong tin nhắn, cô đỡ lấy cằm, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Đợi đến một phút đồng hồ cuối cùng thì anh cũng trả lời tin nhắn của cô, lời nói ngắn gọn chỉ một chữ: “Được.”.

Đường Tâm Nhan tưởng tượng ra biểu cảm của anh khi gửi đi chữ này, nhất định là lạnh nhạt miễn cưỡng, chả có biểu cảm gì.

Cô mím môi, lại gửi tiếp một tin nhắn nữa: “Anh thích ăn cái gì?”

Lần này đợi tận một lúc lâu nhưng anh cũng không trả lời tin nhắn của cô. Trong lòng có chút thất vọng, cô cất điện thoại đi, gọi phục vụ lại đây để thanh toán. Trước khi rời đi, bụng cô có chút không thoải mái, trong nhà vệ sinh ở tầng một có người nên cô đi lên tầng hai.

Từ nhà vệ sinh đi ra, đi qua một hành lang dài, cô nghĩ tới chuyện của Quý Tịnh, trong lúc thất thần gót chân liền bị trật một cái.

Cô ngồi xổm xuống xoay xoay cổ chân, ánh mắt lướt qua một góc khuất nhất, thực sự chỉ là tùy tiện nhìn lướt nhưng không ngờ rằng, cô lại có thể lướt thấy người đàn ông mà cô vẫn cứ tưởng rằng đang đi công tác ở bên ngoài. Lưng của anh đối diện với chỗ cô ngồi, cô không hề nhìn thấy chính diện nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng cô cũng có thể nhận ra người đó là Mặc Trì Úy.