Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 232: Kiều Phi Nhi trẻ trung xinh đẹp, rất xứng đôi vừa lứa với Tổng giám đốc Mặc



Những người đàn ông vừa có tiền, vừa có quyền lại đẹp trai, cho dù đã có hai, ba đời vợ thì cũng vẫn được yêu thích như thường.

Nhưng với phụ nữ thì khác, người phụ nữ từng có một đời chồng đã khiến người ta ghét bỏ, huống hồ lại đã qua hai đời chồng, quả thật chẳng khác nào “rẻ như bún”, muốn tìm được gia đình tốt còn khó hơn lên trời.

Trong xã hội ngày nay, mặc dù lúc nào cũng chủ trương nam nữ bình đẳng, nhưng đối với những người đã từng ly hôn, giữa đàn ông và phụ nữ vẫn có sự khác biệt!

Đường Tâm Nhan nghiến răng nghiến lợi, không phục nói: “Tôi cũng đâu phải ly hôn rồi lại muốn tái hôn. Trên đời này, phụ nữ lấy chồng phải dựa vào đàn ông sao? Một mình tôi cũng có thể sống vui vẻ.”

Mặc Trì Úy nheo mắt nhìn cô: “Một mình phụ nữ có sinh con được sao?”

Đường Tâm Nhan khịt mũi: “Bây giờ công nghệ y học tiên tiến như vậy, nếu như tôi muốn có con, chỉ cần đến bệnh viện để thụ tinh nhân tạo hoặc thụ tinh ống nghiệm!”

Sắc mặt Mặc Trì Úy trở nên căng thẳng, đáy mắt âm u như bừng lên lửa giận, giọng nói lạnh lùng: “Em còn muốn tìm đại t*ng trùng của đàn ông để sinh con à?”

“Đương nhiên không thể chọn đại, tôi sẽ chọn những người đàn ông ưu tú mọi mặt.”

Cô càng nói, sắc mặt của người đàn ông càng đen lại, đen tới nỗi phải dùng đến đáy nồi để hình dung.

Đường Tâm Nhan thấy anh có gì đó không ổn, cô nuốt nước miếng, không hiểu làm sao lại bị anh khơi ra chủ đề này. Bầu không khí trong xe phảng phất sự lạnh lẽo, u ám từ cơ thể anh.

Cô lén nhìn khuôn mặt hoàn hảo như đẽo của anh, mở miệng, vừa định nói gì đó, nhưng giọng nói trầm và lạnh lùng của anh lại vang lên trước: “Cho tới giờ, trong thế giới của em, em có thể tìm ra người đàn ông ưu tú hơn tôi sao?”

Đường Tâm Nhan giật mình, sau đó lắc đầu: “Hiện tại quả thực không có, nhưng mà…”

Anh ngắt lời cô: “Em ở bên tôi thì không cần đến bệnh viện làm gì, tôi trực tiếp khiến em có thai, chẳng phải tốt hơn nhiều à?”

Đường Tâm Nhan: “…”

Ý của anh là gì? Muốn bẻ lái để cô có con với anh? Gì chứ?

Cô không phải đang nói chuyện ly hôn, chia tay với anh sao? Tại sao lại nói đến chuyện này chứ?

Cô ngồi thẳng lưng, nhìn khuôn mặt lạnh lùng cấm dục của anh, nghiêm mặt nói: “Mặc Trì Úy, anh đừng có đánh trống lảng.”

Mặc Trì Úy duỗi những ngón tay thon dài, siết chặt cằm Đường Tâm Nhan, xoay mặt cô lại, để cho ánh mắt hai người đối diện nhau.

Đường Tâm Nhan nhìn gương mặt đẹp trai lãnh đạm của anh, đôi lông mày kiếm hơi nhướng lên, môi mỏng mím nhẹ dưới sống mũi cao, tim cô bất giác đập nhanh.

Cô đột nhiên nhớ tới một câu nói: “Đàn ông trưởng thành là liều thuốc độc của phụ nữ.”

Đối với cô, Mặc Trì Úy thực sự giống như một loại độc dược, anh cao quý, lạnh lùng, hướng nội, ngay cả khi anh giở trò côn đồ với cô, cô cũng không nghĩ anh là kẻ bỉ ổi đáng ghét, ngược lại, cô còn nảy sinh tình cảm với anh, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ si tình như vậy, cô mới ly hôn với Phó Tư Thần chưa được bao lâu mà đã rung động với người đàn ông khác. Nhưng cũng không thể trách cô, anh đã xuất hiện những lúc cô bất lực và khó khăn nhất, mang đến cho cô cảm giác an toàn và ấm áp.

Cũng không biết anh có đối xử tốt như vậy với những người phụ nữ anh thích không?

Sau khi Mặc Trì Úy lái xe rời khỏi đường núi, đi vào con đường bằng phẳng trong thị trấn, anh liếc cô một cái, trong mắt hiện lên vẻ u ám khiến cô không hiểu: “Tình nhân mới của tôi mà em vừa nhắc đến là Kiều Phi Nhi?”

Nghe thấy hai chữ Kiều Phi Nhi, đôi đồng tử của Đường Tâm Nhan co lại, mũi cô lại đau ê ẩm, hai mắt nhanh chóng đỏ lên, cô vội vàng cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc, nói với giọng điệu tồi tệ: “Kiều Phi Nhi trẻ trung, xinh đẹp, lại rất cá tính, rất xứng đôi vừa lứa với Tổng giám đốc Mặc.”

Nói xong, lại không kiềm chế được nói thêm một câu: “Tổng giám đốc Mặc quả thật rất có con mắt nhìn người!”