Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 236: Sự dịu dàng của anh



Đôi mắt sâu thẳm của Mặc Trì Úy nheo lại, tiếp tục giải thích với cô: “Thời gian gần đây, nhân cách thứ hai xuất hiện với tần suất ngày càng nhiều, để kiểm soát nhân cách này, anh ta đã nhờ bác sĩ tâm lý nhốt trong phòng điều trị và nhờ tôi chăm sóc cho Kiều Phi Nhi thay anh ta.”

Mặc Trì Úy nhìn cô gái trước mặt mình càng nghe đôi lông mày càng nhíu chặt, sờ sờ mặt cô: “Tử Thâm là anh em vào sinh ra tử của tôi, hơn nữa Kiều Phi Nhi cũng là cô gái cùng tôi lớn lên. Hai người họ xảy ra chuyện, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.”

“Trong bữa tiệc tối hôm qua, có một tên giàu có muốn sàm sỡ cô ấy. Kiều Phi Nhi phản kháng, làm bụng dưới của cô ấy tổn thương nên tôi ôm cô ấy đến bệnh viện. Chuyện là như vậy. Em đừng suy nghĩ lung tung. Kiều Phi Nhi không phải mẫu người tôi thích. Trong mắt tôi, cô ấy vẫn là một đứa trẻ ”.

Đường Tâm Nhan gật đầu, vẻ xấu hổ hiện rõ.

Cô ghen vì nhìn thấy anh ôm Kiều Phi Nhi rời đi vào tối qua.

“Cô ấy mang thai ngoài tử cung, bị đứt một đoạn ống dẫn trứng, mất rất nhiều máu. Đến sáng sớm hôm nay mới được bác sĩ cướp từ tay thần chết về”.

Đường Tâm Nhan tròn mắt, trái tim bắt đầu đập loạn, miệng líu ríu: “Kiều… Kiều Phi Nhi mang thai ngoài tử cung?”

Dù cô còn trẻ và chưa từng mang thai nhưng cô cũng đã nghe về tác hại của việc mang thai ngoài tử cung đối với phụ nữ. Nếu phát hiện muộn, ống dẫn trứng sẽ bị vỡ gây băng huyết, tính mạng có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào.

Kiều Phi Nhi còn trẻ như vậy mà cô ta đã mất đi một đoạn ống dẫn trứng. Cô ta sẽ chịu đả kích và tổn thương lớn biết nhường nào!

“Sau khi được cấp cứu, tính mạng của cô ấy đã không còn gặp nguy hiểm nữa đúng không?”

Mặc Trì Úy mím môi mỏng: “Nếu như không còn chảy máu nữa, hẳn là sẽ không sao. Nhưng hiện tại điều tôi lo lắng là nhân cách phụ sau khi biết chuyện này sẽ làm tổn thương Kiều Phi Nhi.”

“Nếu nói với anh ấy rằng Kiều Phi Nhi mang thai ngoài tử cung, anh ấy cũng sẽ làm tổn thương cô ấy sao?”

“Cậu ta là một tên điên, không nhắc đến chuyện của hai người họ nữa, quay về chuyện hai chúng ta đi.”

Khuôn mặt tuấn tú của anh nghiêng về phía cô, hơi thở nóng bỏng phả ra trên da cô, đôi mắt sâu hút hồn lộ ra vẻ dịu dàng mà anh thậm chí còn không nhận ra: “Em muốn có con không?”

Nhìn vào đôi mắt đen không thấy đáy của anh, trái tim Đường Tâm Nhan lỡ một nhịp, đỏ mặt lắc đầu: “Tôi còn chưa nghĩ tới.”

Còn chưa động phòng, làm sao đã muốn có con, huống hồ, cô còn trẻ, cho dù muốn sinh con cũng phải hai, ba năm nữa!

“Bây giờ chúng ta sẽ tạm thời sống thế giới của hai người.” Anh nâng cằm cô lên, hôn đôi môi mềm mại của cô. Đường Tâm Nhan kêu lên một tiếng.

Sau khi xuống xe, cô mới phản ứng kịp. Thì ra anh cũng như cô, lúc này vẫn chưa nghĩ đến chuyện có con!

Anh đưa cô về phòng khách sạn nơi anh đang tạm nghỉ ở trấn Quan. Vừa bước vào cửa, anh lấy trong tủ ra chiếc cặp công sở. Nhìn thấy dáng người đứng thẳng quay lưng về phía cô, cô mới nhớ ra, anh đã nói dối cô chuyện đi công tác, chuyện này vẫn chưa giải thích rõ ràng.

Anh lấy trong túi ra một lọ thuốc, đè cô xuống ghế sô pha rồi nhẹ nhàng xắn tay áo cô lên. Nhìn thấy những vết bầm tím trên cánh tay mềm mại của cô, đôi mắt anh thâm trầm, u ám. Nếu Giang Na Nhi lại tiếp tục tác oai tác quái, anh nhất định sẽ phanh thây cô ta.

Phát hiện sắc mặt của anh có gì đó không ổn, Đường Tâm Nhan cắn môi, rút tay ra khỏi cánh tay đang định bôi thuốc cho cô. Mặc Trì Úy nhướng mắt nhìn cô, hai người gần nhau, cô có thể thấy rõ hàng mi dài hơn cả con gái của anh và đôi mắt thâm trầm kia, cô cũng bỏ qua sợ hãi, hỏi anh những nghi ngờ trong lòng: “Anh đã nói rõ với tôi về Kiều Phi Nhi rồi, nhưng mấy ngày trước anh rõ ràng còn ở An Thành, sao lại nói dối tôi là đi công tác?”

Mặc Trì Úy giật mình, anh không ngờ rằng cô sẽ hỏi về chuyện đó.