Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 246: Anh từ trước tới giờ nào biết thương hoa tiếc ngọc là gì



Đường Tâm Nhan muốn ăn hàu sống, nhưng Mặc Trì Úy không cho cô ăn.

Cô muốn ăn sò điệp, anh cũng vẫn không chịu cho cô ăn, nói rằng chúng không tươi. Cô cau mày, nói ra những bất mãn trong lòng.

Cô phồng má: “Cà tím nướng ăn được rồi chứ?”

Anh vẫn lắc đầu: “Em không được ăn những món có tỏi.”

Đường Tâm Nhan thắc mắc: “Tại sao?”

Một chàng trai trẻ có mái tóc nhuộm vàng bên cạnh tình cờ nghe thấy câu hỏi của Đường Tâm Nhan. Anh ta không kìm được mà huýt sáo và mỉm cười: “Người đẹp, cô vẫn chưa hiểu sao, bạn trai của cô không muốn cô ăn tỏi là sợ lức hôn cô, mùi tỏi quá nặng đấy!”

Cuối cùng anh chàng còn nói thêm một câu: “Bạn gái tôi thường than phiền tôi thích ăn tỏi vào buổi tối, đánh răng xong mà vẫn có mùi.”

Nam thanh niên có giọng nói lớn, khi nói chuyện thu hút sự chú ý của nhiều vị khách khác. Đường Tâm Nhan nhìn dáng người cao lớn của Mặc Trì Úy đang đứng đó, trong ánh mắt anh ẩn hiện ý cười. Ánh đèn vàng bên đường chiếu từ sau bờ vai rộng khiến gương mặt càng anh tuấn mê người.

Một đêm như vậy, quá ấm áp, quá đẹp đẽ, đến nỗi sau này khi đã đường ai nấy đi, cô vẫn hay nghĩ tới.

Cuối cùng, cô chỉ ăn một phần bạch tuộc viên, uống một cốc trà sữa.

Trên đường trở về khách sạn, điện thoại của Đường Tâm Nhan đổ chuông. Là máy bàn, số điện thoại lạ.

Đường Tâm Nhan dừng lại vài giây rồi mới vuốt phím nghe. Sau khi nghe xong, Mặc Trì Úy cau mày khi sắc mặt Đường Tâm Nhan thay đổi rõ rệt: “Là ai gọi đến?”

Đường Tâm Nhan mở miệng, khó khăn nói ra: “Cục cảnh sát trấn Quan gọi đến nói, Diệp Nhiễm đã gặp một tên biến thái, suýt nữa thì bị…”

Cô cắn môi, ánh mắt hiện rõ vẻ lo lắng nói: “Em phải đến đồn cảnh sát, Trì Úy anh về khách sạn trước đi, đêm nay em không ở cùng anh được rồi.”

Mặc Trì Úy mím môi mỏng như lưỡi dao sắc bén, nắm lấy tay cô: “Tôi đi cùng em đến đồn cảnh sát.”

Đồn cảnh sát.

Đường Tâm Nhan vừa bước vào đã nhìn thấy Diệp Nhiễm đang cuộn mình trong góc. Tóc tai bù xù, khuôn mặt thanh tú sưng đỏ, khóe miệng bị rách, máu đông lại, quần áo rách nát, làn da thâm tím, cả người giống như lá rơi trong gió thu, run rẩy, tàn tạ khiến người ta xót xa.

Nữ cảnh sát nói với Đường Tâm Nhan rằng Diệp Nhiễm đi ra ngoài mua đồ ăn vặt vào đêm khuya, trên đoạn đường vắng người thì bị một tên biến thái tấn công, suýt nữa thì bị cưỡng hiếp. May mắn thay, một người đi đường đi ngang qua đã nghe thấy tiếng kêu cứu của cô ta.

Nhưng tên đàn ông định hành hung cô ta đã bỏ chạy, cảnh sát đang cố gắng truy lùng ra tung tích của tên biến thái đó.

Đường Tâm Nhan bước đến góc, ôm Diệp Nhiễm đang thì nức nở vào lòng.

Diệp Nhiễm ngước đôi mắt đỏ hoe lên, sau khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang ôm mình thì nước mắt rơi xuống lã chã: “Tâm Nhan, tớ rất sợ, rất sợ…”

Đường Tâm Nhan vỗ vỗ lưng Diệp Nhiễm, hai mắt đỏ bừng: “Không sao rồi, Diệp Nhiễm, tớ sẽ ở bên cạnh cậu.”

Mặc Trì Úy đứng một bên, bình tĩnh nhìn Diệp Nhiễm. Quả thực có dấu vết của sự hành hung trên cơ thể cô ấy, trông không giống như giả vờ.

Đường Tâm Nhan đỡ Diệp Nhiễm đứng dậy, nhưng chân cô ấy run rẩy, đứng không vững.

Đường Tâm Nhan nhìn Mặc Trì Úy: “Anh giúp em đỡ Nhiễm Nhiễm dậy với nhé?”

Mặc Trì Úy từ lâu đã nhìn thấu tâm tư của Diệp Nhiễm đối với anh, mặc dù chuyện xảy ra hôm nay, cô ta đáng được thông cảm và thương hại nhưng Mặc Trì Úy từ trước tới giờ chưa biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Trừ khi anh gặp được một người phụ nữ có thể khiến anh có thể, chẳng hạn như Đường Tâm Nhan, nếu không, anh chẳng thèm ngó ngàng gì đến những người phụ nữ khác.