Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 253: Cặp vợ chồng đang trong thời gian cuồng nhiệt (3)



Người đàn ông này rốt cuộc là đang làm cái trò gì vậy?

Bộ dáng này của anh, làm sao để cho cô có thể chuyên tâm ăn cơm được đây?

Đường Tâm Nhan liếc mắt nhìn người đàn ông mặt không đổi sắc, bộ dạng bình tĩnh như không, khuôn mặt trứng gà của cô đỏ bừng lên. Nhưng người đàn ông nào đó còn cố tình vô cùng đáng ghét hỏi: “Bà Mặc, sao mặt lại đỏ như thế?”

Đồ mặt dày, đúng là đồ mặt dày mà! Nếu như không phải anh cứ vuốt ve, trêu ghẹo giữ đùi cô thì cô có thể đỏ mặt được sao?

Bỏ đôi đũa xuống, cô kéo tay lớn của người đàn ông đang đặt trên đùi mình, muốn hất tay anh ra nhưng lại bị anh nắm chặt lấy đầu ngón tay.

Lực của anh rất lớn, khiến cho cô không thể tránh thoát được.

“Mặc Trì Úy, em biết tại sao anh lại không muốn để cho bác sĩ James ở lại ăn cơm rồi.” Mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai, trừng mắt nhìn anh một cái.

Mặc Trì Úy ấn ấn mấy đầu ngón tay của cô: “Buổi tối không cần phải quay về với bạn thân em đúng không?”

Đường Tâm Nhan: “…”

Lời ám thị trong câu nói của anh quá mức trắng trợn. Cô không phải là một thiếu nữ không hiểu chuyện đời, đương nhiên là hiểu được anh đang ám chỉ cái gì.

Trái tim “thình thịch, thình thịch” điên cuồng đập loạn.

Tuy rằng lúc ở trấn Quan cô đã nghĩ kỹ rồi, sẽ giao bản thân mình cho anh nhưng cũng không cần phải nhanh đến như thế chứ!

Cắn chặt môi, giọng nói của cô lí nhí như tiếng muỗi bay: “Em, em không mang quần áo đến.”

“Mặc đồ của tôi.”

Giọng nói gợi cảm khàn khàn của anh phát ra từ cuống họng, truyền vào tai khiến cho người ta bị mê hoặc, phải đắm chìm vào trong nó.

Ánh sáng của bóng đèn quý phái hoa mỹ trong phòng ăn chiếu rọi xuống đỉnh đầu, khiến cho khuôn mặt anh sáng bừng lên dịu dàng, lại càng thêm tuấn mỹ, tràn ngập sự quyến rũ.

Hàng mi dài của Đường Tâm Nhan run rẩy, giọng nói mềm mại, yếu ớt vô lực: “Nhưng mà vết thương trên người anh…”

“Đỡ rồi!”

Đường Tâm Nhan nghĩ đến qua hai ngày nữa cô phải diễn đêm, cho dù anh muốn thì cô cũng không có thời gian.

Cắn chặt môi, trong lòng cô rối rắm hồi lâu rồi thẹn thùng gật đầu: “Tí nữa em sẽ gọi cho Quý Tịnh, để cô ấy đến ở với Nhiễm Nhiễm.”

Ý là, cô đã đồng ý sẽ ở lại đây qua đêm.

Môi mỏng của Mặc Trì Úy hiện lên ý cười nhàn nhạt, buông ngón tay cô ra, anh lại gắp đồ ăn cho cô, múc canh, ánh mắt sâu xa nhìn cô: “Ăn nhiều một chút.”

Nghe thấy lời anh nói, cô suýt chút nữa là bị sặc nước miếng của chính mình.

Trong đầu nhớ đến lần dùng tay giúp anh đó…

Cô trừng lớn đôi mắt hạnh của mình, bất giác nhìn về chỗ khóa quần của anh.

Tuy rằng đã bị người ta cướp mất lần đầu tiên nhưng cô lại không có bất cứ ấn tượng nào hết.

Chắc là sẽ rất đau nhỉ?

Mặc Trì Úy thấy cô không ăn nữa, mắt hạnh nhìn chằm chằm nơi đó của anh, khuôn mặt như núi Thái Sơn có sập cũng không thay đổi của anh bỗng nhiên cảm thấy không thể bình tĩnh được nổi.

Khụ khụ, anh nắm lấy tay cô, dùng sức một cái rồi kéo tay cô đặt lên đùi anh.

Ngón tay dài nắm lấy cằm của cô, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nóng rực: “Bà Mặc, xem ra em đã không chờ được nữa rồi…”

Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt tuấn tú đang sát lại gần mặc mình, hàng mi dài run rẩy, tay nhỏ mềm mại không xương của cô cầm lòng không được mà nắm chặt lấy cổ áo của anh. Hô hấp của anh mỗi lúc một thêm nặng nề, từng ngụm khí phả vào da thịt phấn nộn của cô, trái tim của cô đã sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng.

Đúng vào lúc khi môi mỏng của anh dừng lại trên đôi môi cô thì đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.

Đường Tâm Nhan thấy được sắc mặt của người đàn ông trầm xuống vô cùng rõ ràng, cô nhịn không được mà bật cười: “Chờ em dọn dẹp xong phòng ăn và nhà bếp, tắm rửa xong, không phải là sẽ tốt hơn sao?”

Tiếng chuông cửa liên tiếp vang lên nhưng người đàn ông đang ôm cô lại không hề như có ý định là sẽ buông tay ra.

“Bằng không thì để em đi ra mở cửa cho nhé?”

Mặc Trí Úy nhấp nhấp môi mỏng: “Chắc là Tiêu Dực đấy, đừng để ý đến anh ta.”

Dù sau thì đây cũng là lần đầu tiên sau khi kết hôn bọn họ cùng phòng với nhau, anh cũng không muốn qua loa làm cô ở trong phòng ăn.