Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 260: Cô ấy là vợ của Mặc Trì Úy



Đường Tâm Nhan gật đầu, sống mũi đầy chua xót: “Được, nghe theo lời anh.”

Anh không để cô dùng tay, sau khi xoay mình lại, anh đi thẳng vào phòng tắm.

Anh chỉ quấn quanh một lớp khăn tắm ngang hông, phần lớn da thịt đều lộ ra ngoài, chuẩn dáng người hình tam giác ngược, từng đường cong cơ bắp cuộn cuồn nổi lên, hơi thở tràn đầy hoóc môn nam tính.

Nhìn thấy anh bước vào phòng tắm, Đường Tâm Nhan cũng không nằm trên giường nữa, đứng dậy mặc quần áo vào, đi xuống nhà vệ sinh dưới phòng khách tắm rửa.

Khi Mặc Trì Úy tắm rửa xong xuôi bước ra từ phòng vệ sinh, người con gái nhỏ nhắn kia đã không còn ở trên giường nữa. Chăn ga gối đệm đã được sắp xếp gọn gàng lại, trên đầu giường còn có một chiếc áo sơ mi màu đen mà cô đã thay ra.

Cô ấy đi rồi?

Đột mắt của Mặc Trì Úy nhíu chặt lại, còn chưa kịp lau khô đầu tóc, anh đã vội sải bước ra ngoài.

Vừa đến phòng khách, đã ngửi thấy mùi trứng rán thoang thoảng. Bước đến cửa phòng bếp, qua cửa kính, anh nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn đang bận rộn bên trong, khuôn mặt căng thẳng của anh lúc này mới dịu đi.

Đường Tâm Nhan đặt món trứng ốp la lên dĩa, đang định rán món cái thứ hai, thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Cô biết đó là Mặc Trì Úy, nên cũng không quay lại.

Anh đứng cách cô rất gần, trên người còn thoang thoảng mùi bạc hà sau khi mới tắm xong, thậm chí át luôn cả mùi trứng ốp la.

Cô đứng thẳng lưng, cho trứng vào đĩa rồi xoay người lại nói: “Sắp được ăn sáng rồi…”

Chưa kịp nói hết câu, đột nhiên anh tiến đến một bước, hai cơ thể đứng đối diện nhau, bất ngờ không kịp đề phòng mà dính sát vào nhau, trái tim cô lại lỡ mất một nhịp.

Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô xoa xoa: “Bà xã Mặc, đừng đối xử quá tốt với anh.”

Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng đầy bí ẩn của anh, hoàn toàn không hiểu rõ những lời anh nói có ý gì.

Anh vì cô mà ngay đến cả mạng sống cũng không cần. Còn cô, chỉ là làm cho anh một bữa sáng thôi mà.

Cũng không phải là làm điều gì quá tốt! Tại sao anh ấy lại không muốn cô đối xử tốt với mình?

Cô giả vờ tức giận, đẩy anh ra: “Không muốn em đối tốt với anh, chẳng lẽ muốn người con gái khác đối xử tốt với anh sao?”

Mặc Trì Úy lại ôm cô vào lòng, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Đương nhiên là không phải rồi.”

Đường Tâm Nhan dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, đôi mắt to tròn mơ màng tràn đầy sự dịu dàng từ tận đáy lòng: “Anh đối xử tốt với em, đương nhiên em cũng phải đối xử tốt lại với anh thôi!”

Huống hồ chi, cô cảm thấy làm bữa sáng cho anh, đó chính là nghĩa vụ của một người vợ.

Sau khi hai người ăn sáng xong, Mặc Trì Úy đi làm, vì mấy ngày nay Đường Tâm Nhan toàn quay cảnh đêm, ban ngày không cần đến đoàn phim, cho nên ở nhà nghỉ ngơi.

Sau khi ở trong căn hộ chỉ còn lại một mình, cô đứng trong phòng khách một lúc, dường như nhớ đến điều gì đó, cô lại chạy ra ban công.

Không lâu sau, liền nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen lái ra khỏi chung cư.

Cô chống hai tay lên lan can ban công, đôi mắt ngơ ngác nhìn theo chiếc xe đó, mãi cho đến khi khuất hẳn tầm nhìn cô mới không nhìn theo nữa rồi từ từ thu ánh mắt đó về.

Trong một quán cà phê tinh tế và trang nhã.

Qúy Tịnh nhìn Đường Tâm Nhan không ngừng khuấy ly cà phê thì quan tâm hỏi han cô: “Tâm Nhan, em có tâm sự gì sao?”

Thật sự trong lòng Tâm Nhan đang có chuyện, vốn dĩ muốn tìm Diệp Nhiễm để kể khổ, nhưng Diệp Nhiễm lại đang ở trấn Quan sợ hãi và bị chấn động, gần đây tâm tình không được tốt, không hợp để làm người lắng nghe.

“Chị Qúy, em có chuyện chưa bao giờ nói với chị, thật ra em và Mặc Trì Úy đã kết hôn rồi.”

Nghe thấy những lời Đường Tâm Nhan nói, Qúy Tịnh không ngừng kinh ngạc, một lúc lâu sau, cô ấy mới lấy lại tinh thần hỏi một câu: “Hải người… không phải chứ? Trời ơi, chuyện này thật quá kinh hãi, thật dọa người đó, em và Tổng giám đốc Mặc sao lại phát triển nhanh đến như thế chứ?”