Nghe thấy cô muốn đưa cháo cho Mặc Trì Úy, y tá từ chối ngay lập tức: “Không phải chúng tôi không muốn giúp, mà do tính tình Mặc tiên sinh thật sự rất cổ quái, cô muốn đem đồ ăn cho anh ấy, vẫn là cô tự mình đưa đi!”
Sau khi Giản Thành gọi điện thoại cho Đường Tâm Nhan xong, liền cùng với các y tá trao đổi, nếu như có một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đem cháo đến, dù có thế nào cũng không được làm giúp, phải để cô ấy tự mình đem vào phòng bệnh.
Đường Tâm Nhan thấy các y tá đều không tình nguyện giúp đỡ, cô ở trong lòng lẩm bẩm một câu, tính tình người đàn ông kia thối đến mức nào, mà khiến cho y tá ngay cả giúp đỡ một chuyện nhỏ mà cũng không tình nguyện thế?
Hết cách rồi, cô chỉ có thế tự mình đi thôi.
…..
Mặc Trì Úy ở trong phòng bệnh ngây ngô đến hết sức sốt ruột, thấy Đường Tâm Nhan đã xuất phát từ tiểu khu rồi, mà sao cô vẫn còn chưa tới?
Anh đứng ở cửa phòng bệnh, mi tâm nhăn chặt liếc mấy cái ra bên ngoài.
Vào lần thứ mười mấy anh liếc ra xem, cuối cùng cũng nhìn thấy thân ảnh của Đường Tâm Nhan.
Anh vội vàng đóng cửa, nằm lên trên giường bệnh, nhắm hai mắt lại, giả vờ dáng vẻ bệnh tật.
….
Đường Tâm Nhan đi tới cửa phòng bệnh, cô không có gõ cửa, mà cách cánh cửa thủy tinh nhìn vào trong.
Nhìn thấy người đàn ông trên giường bệnh hai mắt nhắm nghiền, trong lòng cô đột nhiên căng thẳng.