Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 448: Tai Nạn (2)



“Tâm Nhan, mau gọi xe cứu thương.” Mặc Trì Úy một bên nặn bớt nọc độc trên cánh tay Liễu Nguyệt, một bên trầm giọng phân phó Đường Tâm Nhan.

Điện thoại ở trong phòng Đường Tâm Nhan, cô đương nhiên không dám chạy vào lấy.

Vừa định đến lấy điện thoại của Mặc Trì Úy thì giọng nói của trưởng thôn liền truyền đến: “Anh Úy, đường núi không dễ đi, theo ý chú, cháu nên lấy xe chở Liễu Nguyệt đến bệnh viện.”

Mặc Trì Úy gật đầu: “Được.”

Nặn xong nọc độc, Mặc Trì Úy tìm một miếng vải, dùng sức buộc vào cánh tay đang bị thương của Liễu Nguyệt.

“Thôn trưởng, chú ở chỗ này giúp cháu chăm sóc mẹ con họ, cháu đi lấy xe.”

“Không thành vấn đề, cháu mau mau đi.”

Mặc Trì Úy vừa đi tới cửa, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen lướt ngang qua, anh vội vàng rút súng ra: “Ai?”

Bóng đen kia đeo khẩu trang, thấy Mặc Trì Úy phát hiện ra anh, anh vội vàng né người chạy về phía nhà bên cạnh.

Mặc Trì Úy lạnh lùng đuổi theo.

Vợ trưởng thôn dắt con gái đi vệ sinh ở một bên bên hông nhà cho tiện, cô bé giải quyết xong, quay qua nói với vợ trưởng thôn: “Mẹ, chúng ta mau vào thăm chị ấy đi…”

Cô bé chưa nói xong, bỗng nhiên một người bận đồ đến tấn công vợ trưởng thôn, sau gáy vợ trưởng thôn bị đánh một cái, trước mắt đột ngột tối đen, ngất xỉu

Cô bé sợ tới mức thét một tiếng chói tai, ngay sau đó miệng đã bị bịt lại, ngay cả cơ thể cũng bị người đó ẵm lên.

Khi Mặc Trì Úy đuổi kịp, liền nhìn thấy vợ trưởng thôn bị đánh ngất xỉu,còn cô bé đã bị mang đi.

”Thả con bé ra!”

Tên mặc đồ đen cười lạnh lùng, dùng dao găm sắc bén đặt lên cổ bé gái: “Nếu anh nổ súng, tôi sẽ giết con bé.”

Cô bé sợ tới mức nước mắt chảy xuống: “Chú ơi, cháu không muốn chết, chú đừng nổ súng, cháu rất sợ, cứu cháu, cứu cháu…”

“Chú ơi, chú mau gọi chị gái đến để cứu cháu…”

Mặc Trì Úy nheo mắt, vẻ mặt sắc bén lạnh lùng,

“Ai sai anh tới đây? Uy hiếp một cô bé làm gì chứ? Tôi bỏ súng xuống còn anh thả con bé ra!”

Mặc Trì Úy nhìn bé gái sợ tới mức sắp ngất xỉu, anh bỏ súng xuống, sắc mặt trầm lạnh lui về phía sau. Sau khi thấy Mặc Trì Úy lui về một khoảng cách nhất định, tên mặc đồ đen đó nhanh chóng ôm lấy bé gái chạy vào trong thôn. Mặc Trì Úy trở về nhà, ném chìa khóa xe cho Đường Tâm Nhan

“Em đưa mẹ đến bệnh viện.”

Đường Tâm Nhan: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Anh phải giải quyết chuyện này, em đưa mẹ đến bệnh viện trước. Trưởng thôn, vợ chú đang bị ngất xỉu ở phía Đông ngôi nhà, mau đem thím ấy về.”

Sau khi Mặc Trì Úy rời đi, Đường Tâm Nhan và trưởng thôn nhìn nhau kinh ngạc.

Phải mất vài giây sau hai người mới bình thường trở lại.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Thôn trưởng tỏ vẻ bối rối: “Chú đi xem vợ chú trước, rắn trong phòng hẳn là nhất thời sẽ không ra được, cháu mau lái xe tới đi.”

Đường Tâm Nhan nhặt chìa khóa xe lên, nhìn Liễu Nguyệt đã ngất xỉu, sắc mặt cô tái nhợt gật gật đầu: “Dạ.”



Tên mặc đồ đen đó thấy Mặc Trì Úy đuổi theo anh không buông tha, anh ta bắt bé gái đến một bờ sông chảy xiết.

Ngôi làng gần đây đã chịu lũ lụt lớn nhất trong một thế kỷ qua, đất đắp đê lỏng lẻo, nếu không cẩn thận, sẽ rơi xuống dòng sông đang chảy xiết kia.

Mưa càng lúc càng lớn, cô bé sợ tới mức khóc thét.