Mấy chiếc xe Rolls Royce đen hùng dũng tiến đến đồn cảnh sát mà Đường Tâm Nhan bị bắt.
Sau khi người phụ trách đồn cảnh sát biết được, tức tốc chạy đến. Không bao lâu sau, đoàn xe uy nghiêm, ngay ngắn thành hàng dừng trước cửa ra vào. Cửa chiếc xe đứng cuối cùng mở ra, hình ảnh đôi chân dài mang giày da đen, tiếp đến là thân hình cao lớn của người đó lần lượt đập vào mắt người phụ trách.
Người đó mặt vest đen, áo khoác choàng qua vai, quần tây thẳng tắp, ánh đèn màu cam ở trên đầu làm lộ khí chất phi phàm của hắn. Mười mấy vệ sĩ bước xuống xe, khuôn mặt nghiêm nghị xếp thành hai hàng.
Mặc Trì Úy bước đến trước mặt người phụ trách, lạnh lùng nói: “Tôi tìm một cô gái tên Đường Tâm Nhan.”
……
Bên phía phòng tạm giam.
Đường Tâm Nhan dám khẳng định, tên cảnh sát có ý đồ không tốt đẹp đây đã nhận lệnh từ người khác.
Chẳng lẽ là Phó Tư Thần? Lẽ nào anh ta không điều tra rõ ràng, hay là đã cho rằng cô đẩy ngã mẹ anh ta?
Trong lúc Đường Tâm Nhan bị phân tâm, tên kia lao vào cô như một con sói. Không thể thoát khỏi vòng tay của hắn, Đường Tâm Nhan biết chắc mình sẽ yếu thế và bất lợi cho bản thân nếu cứ chống cự.
Ngay lập tức, Đường Tâm Nhan đã nảy ra một ý, hai cánh tay thon dài trắng mượt vòng qua ôm lấy cổ của hắn, nở nụ cười thật quyến rũ, “Em không thích thô bạo, nếu anh thích chơi thì chúng ta chơi thứ gì đó khác lạ chút đi!”
Thấy ánh mắt sáng bừng, khuôn mặt xinh đẹp cùng nụ cười tỏa nắng của Đường Tâm Nhan, hắn nuốt nước bọt hỏi: “Cô không chống cự?”
Thông thường khi phụ nữ gặp những chuyện như thế này, chẳng phải sẽ chống cự một cách quyết liệt hay sao? Thảo nào người đưa tiền nói người phụ nữ này vốn tính lẳng lơ, không đứng đắn.
Dáng vẻ gấp gáp của tên đó khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy phản cảm và buồn nôn. Những ngón tay thon mịn của cô lả lướt từ trên mặt xuống đến ngực của người đàn ông làm tên đó thở hổn hển rồi say sưa nhắm mắt lại.
Đường Tâm Nhan thấy vậy liền thúc gối lên chỗ hiểm của tên đó.
A ——
Tên đó hét lên thật to rồi vội ôm lấy của quý như sắp đứt của mình.
Trông thấy Đường Tâm Nhan định chạy ra cửa, tên đó liền túm tóc cô rồi đập đầu cô vào tường thật mạnh. Đường Tâm Nhan nổ đom đóm mắt, cô không cầu xin cũng không khóc lóc, chỉ lạnh lùng nhìn khuôn mặt đau khổ như muốn phát điên của tên đó.
Thấy khóe miệng rướm máu nhưng ánh mắt lại lạnh như băng của Đường Tâm Nhan, tên đó bỗng thấy sởn gai ốc.
Ngay lúc này, tiếng bước chân oai phong khí thế vang lên bên ngoài phòng tạm giam. Tên đó biết có chuyện liền thả Đường Tâm Nhan ra, ôm lấy phần dưới của mình, mở cửa với một khuôn mặt rất khó coi.
Trông thấy cảnh sát trưởng và người đàn ông có dung mạo tuấn tú nhưng lại lạnh lùng đang đi về hướng này, hắn rùng mình.
Chẳng lẽ là đến để bảo lãnh cho người phụ nữ này? Tên đó vội chỉnh sửa quần áo lại cho chỉnh tề rồi bước ra ngoài.
Thân hình bé nhỏ của Đường Tâm Nhan tựa vào tường rồi dần ngã xuống sàn, đầu đau như muốn nổ tung, một dòng máu tanh chảy xuống ở trên trán. Cô thấy rất mệt, cô muốn có một bờ vai để dựa vào.
Trong lúc mơ mơ màng màng, mắt sắp nhắm lại, cô đã nhìn thấy một bóng dáng cáo lớn đi vào phòng. Là Phó Tư Thần ư? Anh ta đã điều tra rõ chân tướng sự việc rồi sao? Cô mở to mắt để nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đang tiến về phía mình, nhưng trước mắt chỉ toàn một màn đen, cô đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Mặc Trì Úy thấy khuôn mặt xanh xao của cô, trán chảy máu đang nằm ngất trên sàn, sắc mặt liền thay đổi.