Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 485: Anh đã quay về



Mạnh Bạch Chỉ sắc mặt không vui nhìn Đường Tâm Nhan đang cúi đầu, sau đó đuổi theo Mặc Trì Úy rời đi.

Đường Tâm Nhan nhìn thấy bọn họ rời đi, cô kéo mạng che mặt xuống, vẻ mặt thất thần ngồi vào ghế Mặc Trì Úy vừa ngồi qua.

Bưng lên cốc sữa mà anh chỉ uống vài ngụm, môi cô cũng dọc theo viền cốc nhẹ nhàng nhấp lấy một ngụm.

Khóe môi không nhịn được nhếch lên mang theo ý cười.

Anh không chỉ trích cô, cũng không đứng về phía Mạnh Bạch Chỉ!

Chỉ là cảm giác vui mừng này chưa đến một ngày đã nhanh chóng biến mất.

Buổi tối anh không trở về.

Cô đợi ở sô pha đến nửa đêm nhưng vẫn không nghe thấy tiếng động cơ xe.

Mà cô chỉ có thể ở đây mười ngày, cô trân trọng mỗi phút mỗi giây có thể nhìn thấy anh.

Vậy nên cả một đêm anh không hê trở về, cô liền cảm giác vô cùng nhớ nhung và mất mát..

Thế nhưng cảm giác mất mát này kéo dài đến tận mấy đêm liền.

Đã ba ngày liên tiếp anh không trở lại.

Cô không biết anh đã đi đâu,anh cũng không gọi điện thông báo gì cho cô, mấy ngày này anh không ở đây, Mạnh Bạch Chỉ cũng không đến

Cô cũng chìm vào nỗi buồn, gọi Cố Nhiễm Nhiễm đến biệt tự, hai người cùng nhau xem gần hết các phim ở rạp chiếu phim gia đình ở tầng ba, lại cùng nhau đến bể bơi thỏa sức bơi lội, hoàn toàn xem nơi này như nhà riêng của mình.

Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm rời đi, cô hái một vài bông hồng từ vườn hoa, cắm chúng vào một chiếc bình trên bàn cà phê.

Đến tối, cô không muốn nấu ăn nên cho mì vào nồi luộc, bỏ vài lát cải thìa, một quả cà chua, trứng và thịt heo xé sợi, ngửi thấy mùi thơm mà không khỏi nuốt nước bọt.

Để mì vào trong bát rồi đem ra bàn ăn, cô lại vào bếp dọn dẹp một chút cho gọn gàng

Cô không để ý thấy, một bóng người cao lớn mặc trang phục đen bước vào phòng ăn.

Người này đúng là người đã đi công tác vài ngày không trở về Mặc Trì Úy.

Ngửi được mùi thơm, anh liền đi đến phòng ăn.

Nhìn thấy bát mì thơm phức trên bàn, anh cầm lấy đũa, không hề khách khí mà bắt đầu ăn.

Đường Tâm Nhan đang dọn dẹp sau bếp, đang định ra ngoài ăn mì bỗng nhiên thấy được bóng hình Mặc Trì Úy.

Anh đột nhiên xuất hiện, khiến cô bàng hoàng.

Anh cúi đầu, hàng mi dày rủ xuống che đi đôi mắt sau thẳm, làm cho người ta không nhìn rõ được cảm xúc từ đáy mắt anh.

Anh ăn uống rất tao nhã, rõ ràng tốc độ ăn rất nhanh nhưng không hiểu sao vẫn thể hiện rõ nét ưu nhã, thanh tao.

Chỉ một chốc sau, anh đã xử sạch bát mì.

Đường Tâm Nhan nuốt nuốt nước bọt, trong lòng âm thầm thở dài

Đó rõ ràng là bát mì của cô cơ mà!

Nhưng điều khiến cô lo lắng hơn cả không có mì chính là tấm mạng che mặt của cô đang ở trong phòng.

Cắn môi, cô quay trở lại phòng bếp, ra vẻ như đang vô cùng bận rộn

Vốn định chờ anh lên lầu thì cô mới đi ra, nhưng anh cứ ngồi mãi ở đó hoàn toàn không có ý định rời đi.

Thân hình cao lớn của Mặc Trì Úy dựa vào lưng ghế, đầu bếp nhà anh sau khi trở về cũng không chào đón anh, cho dù anh ăn xong mì, cô vẫn bận rộn trong phòng bếp.

Trong bếp có nhiều việc để làm thế cơ à?

Anh lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc ra, cắn đôi môi mỏng, châm lửa xong, anh nheo mắt nhìn về phía phòng bếp.

Phía trong cửa kính kia là bóng lưng nhỏ nhắn mềm mại đang không ngừng bận rộn.

Đường Tâm Nhan vừa rửa bát trong tay, tuy rằng không dám quay đầu lại, nhưng cô vẫn chú ý động tĩnh phía sau mình

Sao anh lại thế này cơ chứ?

Sao còn chưa lên lầu ngồi, cứ ngồi mãi ở đó làm gì?

Hơi thở đột nhiên bay đến mùi thuốc là nhàn nhạt, trái tim cô lại đập thình thịch dữ dội hơn

Người đàn ông vốn dĩ ngồi trong phòng ăn đã đi tới cửa phòng bếp.

Anh không có ý bước vào, cứ dựa mãi vào khung cửa