Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 494: Quan hệ thân mật



Cô không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mở cửa ghế sau.

“Ngồi phía trước.” Mặc Trì Úy trực tiếp nói.

“Ngồi phía trước?” Một tiếng giễu cợt xẹt qua đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan: “Vị trí phía trước anh không dành cho vợ sắp cưới của mình sao? Tôi nhớ rõ ràng, tối hôm qua khi đi mua hạt cà phê, anh đã để tôi ngồi phía sau!”

Nói xong, Đường Tâm Nhan không do dự, trực tiếp mở cửa xe sau, ngồi phía sau.

Sau khi lên xe, Đường Tâm Nhan liền để túi xuống. Cho dù không có ngẩng đầu, cô cũng có thể cảm giác được, cặp mắt đen rực lửa của Mặc Trì Úy, vẫn trói chặt trên người mình, ánh mắt như vậy làm cả người cô cảm thấy khó chịu.

Không còn cách nào, Đường Tâm Nhan đành phải tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không khí trong xe vô cùng kỳ lạ.

Không biết qua bao lâu cuối cùng xe cũng dừng lại, Đường Tâm Nhan cảm giác không thở được nữa liền nhanh chóng xuống xe, cô mặc kệ Mặc Trì Úy xuống sau, đi thẳng vào biệt thự.

Sự trở về của Đường Tâm Nhan, làm người khác ngủ không yên, Mạnh Bạch Chí sắc mặt trắng bệch chạy đến biệt thự, hơn nữa khi nhìn thấy Mặc Trì Úy tự mình đưa cô về biệt thự, hai tay cô nắm chặt lấy nhau, trong mắt lóe lên tia ghen tị cùng ảm đạm, khiến người ta rùng mình, rợn tóc gáy.

Nhưng trên mặt anh, lại nở một nụ cười rực rỡ.

Bước đến, nắm tay Đường Tâm Nhan, với phong thái nữ chủ nhân nói: “Về sau vẫn là vất vả cho cô rồi, nhưng nếu cô làm người giúp việc quá mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi một chút, dù sao cô cũng đang mang thai, tôi và A Lãnh vẫn có thể hiểu được.”

Đối với những lời nói của cô ta, Đường Tâm Nhan chỉ cười lạnh, cũng không để ý tới, đi thẳng về phòng mình từng ở.

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan xem như biết điều đi thẳng về phòng người hầu, trên mặt Mạnh Bạch Chỉ nở nụ cười hài lòng.

“A Lãnh…”

Mặc Trì Úy đi lên lầu hai, Mạnh Bạch Chỉ nhanh chóng đi đến bên cạnh anh.

“A Lãnh, em đã mua đồ ăn khuya mà anh thích ăn nhất.”

Mạnh Bạch Chỉ kéo Mặc Trì Úy đi xuống nhà ăn. Nhưng lại bị Mặc Trì Úy gạt ra.

“A Lãnh, anh…”

Đôi mắt chim ưng của Mặc Trì Úy dừng trên người Mạnh Bạch Chỉ đích trên người, nhưng không có một chút ấm áp nào làm cho Mạnh Bạch Ch chấn động.

“Từ giờ trở đi, Đường Tâm Nhan không còn là người giúp việc của biệt thự, trong một tháng tới, cô ấy chính là người yêu của tôi.”

Nói xong, anh bay thẳng đến phòng người giúp việc.

Người yêu? Trước mặt vợ chưa cưới, ngang nhiên tìm người yêu? Mặc Trì Úy, sao anh có thể qua cầu rút ván, sao anh có thể quá đáng như vậy?

Mặc Trì Úy sải bước đến phòng người hầu, nhìn thấy Đường Tâm Nhan sửa soạn lại ga giường, anh nhíu chặt mày, đứng bên cạnh cô, bàn tay to nắm lấy cổ tay cô một cách chính xác.

“Từ giờ trở đi, cô là người yêu của tôi, không cần ở đây.”

Đường Tâm Nhan nghe thấy hai chữ người yêu, đôi mắt trong veo không khỏi hiện lên tia đau đớn.

Cô cong môi lên, chế giễu hỏi: “Không được ở đây, tôi phải sống ở đâu?”

“Phòng ngủ chính.” Anh trức tiếp kéo cô ra khỏi phòng người giúp việc.

Đứng ở cửa phòng ngủ chính, Đường Tâm Nhan dừng lại.

“Tôi không muốn ngủ ở đây, hoàn toàn không muốn.”

Đôi mắt nước của Đường Tâm Nhan lộ rõ sự kiên định của mình.

Cô không thể quên, hình ảnh buổi sáng nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ mặc áo sơmi của ah, nằm ở trên giường.

“Không muốn?” Đường Tâm Nhan cự tuyệt lần nữa, khiến cho sắc mặc Mặc Trì Úy trầm xuống.

“Ở trước mặt tôi, không ai dám nói không lần nữa, Đường Tâm Nhan, đừng dễ dàng thách thức điểm cực hạn của tôi!”

Không đợi Đường Tâm Nhan nói gì, điện thoại anh rung lên, nhìn thấy tên người gọi, anh cầm di động đi vào phòng làm việc.

Anh vừa rời khỏi không lâu, Mạnh Bạch Chỉ đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan.

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan vẫn đứng ở cửa, không có ý muốn vào, đôi môi đỏ mọng của Mạnh Bạch Chỉ nhếch lên một nụ cười xấu xa.

“Nơi này là phòng của tôi và A Lãnh, trên chiếc giường lớn đó đã xảy ra quá nhiều chuyện thân mật, cô... Đã đến muộn rồi.”

Mạnh Bạch Chỉ đắc ý, làm cho đôi mắt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan lộ vẻ chế giễu.

“Cô Mạnh, nếu cô nghe không sai thì, trong một tháng tới, tôi là bà chủ của phòng này, còn cô…Không là gì cả”

“Cô…” Nghe những lời này của Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ tức giận đến sắc mặt tái nhợt, nhưng cô không thể phản bác, dù sao quyết định của Mặc Trì Úy chính mình cũng không thể thay đổi.

Mạnh Bạch Chỉ quay lại rời đi với một vẻ mặt ảm đạm.

Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm phòng ngủ chính một hồi lâu, cắn môi, vẫn không đi vào, mà đi ra khách phòng.



Sau nghi nghe điện thoại, Mặc Trì Úy đi đến phòng ngủ chính, nhìn thấy Đường Tâm Nhan không ở bên trong, anh cau mày, mím môi mỏng thành một đường thẳng.

Sau vài giây lặng im, anh nhìn thấy Đường Tâm Nhan ở trong phòng khách, cô đang sửa sang lại ga giường.

“Đừng…”

Không ngờ Mặc Trì Úy đứng sau lưng, Đường Tâm Nhan chớp mắt xoay người, cái mũi nhọn vô tình đụng vào lòng ngực cứng rắn của anh.

Đột nhiên bị đau làm cô thét lên một tiếng kinh hãi.

Nhìn thấy bóng dáng cao lớn, rắn chắc lạnh lùng trước mặt, cô nhíu mày: “Sao anh đi không lên tiếng?”

Xoa chiếc mũi đau nhức vừa bị và chạm của mình, Đường Tâm Nhan đỏ mắt trừng mắt nhìn Mặc Trì Úy.

“Tại sao không vào phòng ngủ chính? Cô nghi ngờ quyết định của tôi sao?” Mặc Trì Úy nhíu chặt mày, đôi mặt đen sâu thẳm của anh, xẹt qua một ánh nhìn lạnh lẽo.

“Tại sao tôi phải ở trong phòng ngủ chính? Nơi đó làm tôi ghê tởm, tôi không muốn nằm trên chiếc giường anh đã ngủ với những người phụ nữ khác, Mặc Trì Úy, đáp án này anh hài lòng chưa?” Lúc Mặc Trì Úy ép hỏi lần nữa, Đường Tâm Nhan hét vào mặt anh.

Trên giường những người phụ nữ khác đã ngủ? Nghe thế, Mặc Trì Úy càng nhíu mày chặt hơn, nhưng sau một lúc, anh liền cảm thấy trong lời nói của Đường Tâm Nhan tràn ngập ghen tuông.

“Ghen?”

Đường Tâm Nhan còn không chưa kịp phản ứng, đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy đã bịt chuẩn xác đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, bắt đầu một đợt chiếm đoạt và chinh phục mới.

Nụ hôn của anh đến quá nhanh và đột ngột, Đường Tâm Nhan vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc, đôi môi hơi hé mở, đầu lưỡi nóng bỏng nhân cơ hội luồn vào, quấn lấy tiểu huyệt hồng nhuận của cô.

Anh dùng bàn tay to lớn giữ phía sau đầu cô, không cho cô có đường thoát.

Làn da mềm mại của Đường Tâm Nhan, cọ vào râu lăn tăn trên cằm anh, gai góc châm chít, có chút rát da.

Trước đấy, những cảnh cô bị anh hôn, như những thước phim cũ, lướt qua tâm chí cô.

Trước kia anh nói anh chỉ có một người phụ nữ là cô, nhưng còn bây giờ thì sao?

Trong bay tháng mất tích, Mạnh Bạch Chỉ đã ở bên cạnh anh, họ đã có mối quan hệ thân mật.

Anh không còn thuộc về một mình cô.

Anh hôn lên đôi môi mỏng của cô, có phải cũng đã hôn Mạnh Bạch Chỉ?

Nghĩ đến hình ảnh anh và Mạnh Bạch Chỉ thân mật, lưu luyến, bụng cô cảm thấy khó chịu, cô đẩy mạnh anh ra không chút nghĩ ngợi.