Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 515: Phó Tư Thần Một người đàn ông đáng ghét



Nghe thấy có người gọi tên mình, Đường Tâm Nhan quay người lại theo bản năng.

Khi nhìn thấy Phó Tư Thần, cô không khỏi có chút kinh ngạc, quả là oan gia ngõ hẹp, nếu anh ta đã ở đây, vậy nghĩa là Đường Vũ Nhu cũng đang ở gần đây?

Nghĩ đến vẻ mặt kiêu ngạo và kinh tởm của Đường Vũ Nhu, Đường Tâm Nhan quay người đi về phía cửa mà không hề nghĩ ngợi gì.

“Tâm Nhan, có phải em vẫn hận anh không?” Giọng Phó Tư Thần lại vang lên.

Những lời này khiến Đường Tâm Nhan dừng lại, và cô từ từ quay lại, nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp của mình.

“Anh Thần, anh tự đề cao mình quá, tại sao tôi phải hận anh?” Câu trả lời của Đường Tâm Nhan khiến khuôn mặt Phó Tư Thần nở một nụ cười hạnh phúc, anh ta đi vài bước rồi nhanh chóng đến trước mặt Đường Tâm Nhan.

“Tâm Nhan, anh biết rằng em sẽ không hận tôi.”

Nụ cười đột ngột của Phó Tư Thần khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy cảnh giác, người đàn ông này không đơn giản như những gì anh ta biểu hiện, vì vậy phải cẩn thận với anh ta.

“Đường Tâm Nhan, cô đang làm gì vậy?” Giọng nói sắc bén của Đường Vũ Nhu truyền vào tai Đường Tâm Nhan.

Nhìn thấy Đường Vũ Nhu đi về phía mình với vẻ mặt tức giận, Đường Tâm Nhan thực sự cảm thấy có chút buồn cười.

“Cô quyến rũ Mặc Trì Uý, trở thành người tình của anh ta chưa đủ, giờ cô muốn quyến rũ người đàn ông của tôi sao? Tôi nói cho cô biết, cho dù cô trần trụi nằm trên giường, anh ta cũng sẽ không thèm nhìn cô lấy một cái.”

Đường Vũ Nhu nắm lấy cánh tay Phó Tư Thần và tỏ ra vô cùng chiếm hữu, như thể anh ta sợ gã nhà giàu Phó Tư Thần sẽ bị Đường Tâm Nhan giật mất ngay trong giây phút tiếp theo.

Nhìn thấy biểu hiện lo lắng và cảnh giác của Đường Vũ Nhu, đôi môi đỏ mọng đẹp sắc sảo của Đường Tâm Nhan lóe lên một tia châm chọc.

“Nhớ lại lúc trước không phải cô dùng cách này để quyến rũ chồng tôi sao? Nhưng ông trời có mắt, cho tới bây giờ, dường như cô cũng không có danh phận để chứng minh bản thân mình. Đường Vũ Nhu, tôi thông cảm cho cô.”

Đường Tâm Nhan nhẹ nói.

Đường Vũ Nhu bị lời nói của Đường Tâm Nhan châm vào đúng chỗ đau, phanh phui vết thương cũ ra.

“Tư Thần, hãy nói với cô ấy rằng chúng ta sẽ kết hôn sớm thôi, hãy nói cho cô ấy biết!” Đường Vũ Nhu lắc lắc cánh tay Phó Tư Thần một cách gượng gạo, hy vọng rằng anh ấy có thể cho mình chút thể diện trước Đường Tâm Nhan.

Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy câu trả lời hằng mong muốn, thay vào đó, chỉ thấy ánh mắt của Phó Tư Thần đặt trên người Đường Tâm Nhan.

“Phó Tư Thần, anh có đang nghe em nói không?”

Đường Vũ Nhu tức giận hét vào mặt Phó Tư Thần.

“Anh chưa muốn kết hôn.”

Lần này Phó Tư Thần cuối cùng cũng hé mở đôi môi mỏng của mình, nhưng câu trả lời mà anh thốt ra hoàn toàn khác với câu trả lời mà Đường Vũ Nhu mong đợi.

“Phó Tư Thần, em đang mang thai đứa con của anh.”

Đường Vũ Nhu cố tình làm căng cái bụng vốn đã cao của mình.

Nhìn thấy cô ta dùng đứa con trong bụng để chứng minh danh phận của mình, Đường Tâm Nhan thực sự cảm thấy mình rất buồn.

Mang thai với đàn ông thì sao? Chẳng phải vẫn không nhận được bất kỳ danh phận nào sao?

“Tâm Nhan, em muốn mua gì, có thể tính tiền dưới tên anh.” Phó Tư Thần không để ý đến Đường Vũ Nhu bên cạnh mà nhìn Đường Tâm Nhan với vẻ mặt dịu dàng.

Đường Tâm Nhan khẽ mỉm cười.

“Chỉ cần tôi muốn, tôi tin rằng người đàn ông của tôi có thể đáp ứng mọi yêu cầu của tôi. Anh Thần, anh vẫn nên quan tâm đến người phụ nữ đang mang thai con anh nhưng chưa có được một danh phận gì thì hơn.”

Đường Tâm Nhann nhỏ nhẹ nói rồi đi về phía trước.

Nhìn Đường Tâm Nhan rời đi như vậy, không một chút lưu luyến, ngay cả khi đối mặt với mình mà mặt cũng không có lấy một chút cảm xúc, Phó Tư Thần thực sự không vui.

Anh từng là chồng của cô nhưng lại không được cái gì, ngược lại người được lợi lại là tên Mặc Trì Uý kia, anh ta không cam lòng.

“Phó Tư Thần, anh định làm gì?”

Nhìn thấy Phó Tư Thần đẩy mình ra khỏi rồi đi về phía Đường Tâm Nhan, Đường Vũ Nhu hoảng hốt và lo lắng hỏi.

Phó Tư Thần chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô rồi sải bước về hướng Đường Tâm Nhan.

“Anh Thần, chuyện gì vậy?” Đường Tâm Nhan khẽ cau mày khi nhìn thấy Phó Tư Thần đang đứng trước mặt mình.

Phó Tư Thần nở một nụ cười mà anh cho là đẹp trai nhất và không hề kiềm chế.

“Tâm Nhan, dù sao chúng ta cũng đã là vợ chồng không cần phải như vậy. Chi bằng chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm?”

Nghe Phó Tư Thần nhắc đến quá khứ, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Đường Tâm Nhan phải thốt ra một lời mỉa mai mới chịu được.

“Anh Thần có thể quên, nhưng tôi sẽ không quên, anh nhẫn tâm đặt tôi lên giường của người đàn ông khác, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh, nếu không phải sự tàn nhẫn và vô tình của anh thì làm sao tôi có thể tìm được người đàn ông tốt hơn anh hàng ngàn lần như Mặc Trì Uý chứ?”

Giọng điệu bình tĩnh của Đường Tâm Nhan đầy mỉa mai.

Phó Tư Thần không ngờ rằng Đường Tâm Nhan vốn luôn hiền lành lại nói những lời mỉa mai như súng liên thanh, sắc mặt anh ta trông rất khó coi.

“Làm phiền anh Thần tránh đường, tôi chỉ biết là chó sẽ cản đường, nên anh Thần đừng để tôi phải xếp anh vào cùng.”

Đường Tâm Nhan lại hé đôi môi ửng hồng, mỉm cười nói.

“Tư Thần, đi thôi, mặc kệ cô ấy đi, Mặc Trì Uý giờ đã có người phụ nữ khác ở bên cạnh, anh ta hẳn đã quên mất cô ấy là ai từ lâu rồi.”

Đường Vũ Nhu bước đến bên cạnh Phó Tư Thần, khoác tay anh rồi rời đi.

Nhưng cô không ngờ rằng Phó Tư Thần không có ý định rời đi.

“Tâm Nhan, anh biết em thích đồ ăn Trung Quốc, không mấy chúng ta đến nhà hàng Trung Quốc bên cạnh đi, đồ ăn ở đó khá ngon.” Phó Tư Thần dường như không nghe thấy lời từ chối của Đường Tâm Nhan, lại mỉm cười nói.

“Xin lỗi, tôi không có thời gian.”

Phó Tư Thần trở nên đáng ghét như vậy từ khi nào vậy? Thật là kinh tởm!

Đường Tâm Nhan cau mày trực tiếp đi ngang qua Phó Tư Thần, xem ra lần sau trước khi đi ra ngoài nhất định phải xem ngày hoàng đạo, nếu không gặp phải người phiền phức sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.

“Tâm Nhan” Đường Tâm Nhan nhất quyết rời đi, khiến Phó Tư Thần càng thêm không vui, trực tiếp nắm chặt cổ tay Đường Tâm Nhan.

Mặc dù như vậy không làm tổn thương Đường Tâm Nhan, nhưng hành động của anh ấy khiến Đường Tâm Nhan nhăn nhó.

“Phó Tư Thần, anh định làm gì? Để tôi đi.”

Đường Tâm Nhan hét lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn mang theo nụ cười nhẹ lúc này thật lạnh lùng, đặc biệt là đôi mắt đẹp ánh lên sắc bén, hung tợn nhìn chằm chằm vào Phó Tư Thần.

“Tâm Nhan, chỉ là ăn chút gì đó cùng nhau mà thôi. Sao em cứ cự tuyệt anh vậy? Anh nhớ rõ lúc trước chúng ta bên nhau em tìm cơ hội muốn gần gũi anh mà!”

Nghĩ lại quá khứ, trên mặt Phó Tư Thần lộ ra vẻ tự mãn.